Trọng Sinh: Thiên Tài Thần Côn

Q1 - Chương 39: Hoa đào kiếp

Trong phòng học, Từ Văn Lệ tựa người bên cửa sổ, “Tiện nhân! Tìm người tới dạy cho cô ta một bài học!”

Lúc này khuôn mặt cô ta âm trầm, đâu còn là khuôn mặt tươi cười luôn tự cho là vạn người mê kia?

Triệu Tĩnh ngồi ở bàn đối diện, vẻ mặt có điểm kiêng kị, “Cái này không được tốt lắm? Hôm nay tớ bị cậu ta nắm tay, cảm giác như cậu ta rất lợi hại”.

“Hừ! Lợi hại cái gì? Tớ còn không biết cô ta sao?” Từ Văn Lệ trào phúng cười, “Chúng tớ biết nhau từ nhỏ, cô ta chỉ là con nhà bình thường, tan học thì về nhà, được nghỉ lại về quê, làm một đứa con ngoan ngoãn. Người như vậy, có thể có cái gì lợi hại? Hôm nay chẳng qua là dựa vào Nguyên thiếu ở bên cạnh, cố ý giả vờ giả vịt ? Tiện nhân!”

“Vậy cậu muốn dạy dỗ cậu ta thế nào?”

“Cái này không phải rất đơn giản sao? Tìm vài tên xã hội đen giang hồ, chắc chắn dọa chết cô ta, cô ta liền thành thật thôi”.

“Cậu muốn tìm vài người bọn họ sao?”

“Cậu ngốc à!” Từ Văn Lệ liếc trắng Triệu Tĩnh một cái, “Mấy người bọn họ đều học trong trường chúng ta, bình thường đều quen biết, gặp phải phiền toái thì ai thu thập? Đương nhiên là bảo bọn họ tìm vài tên xã hội đen bên ngoài rồi”.

Triệu Tĩnh nghe xong không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng, “Vậy có được không? Mấy người mà bọn họ quen biết nghe nói đều ghê lắm, chẳng may xảy ra chuyện gì …”

“Chính là muốn gặp chuyện không may! Tớ muốn cô ta không còn mặt mũi nào mà gặp Nguyên thiếu! Tớ muốn cô ta phải sợ tớ, về sau thấy tớ, thấy Nguyên thiếu, thì phải đi đường vòng!” Từ Văn Lệ liếc mắt nhìn Triệu Tĩnh, “Đi theo tớ, lập tức đi tìm bọn họ!”



Chuyện xảy ra ở trong phòng học, Hạ Thược tạm thời không biết, trên đường tan học về nhà, cô rẽ vào cửa hàng một lát.

Ngành đồ cổ này tuy nói là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, nhưng Trần Mãn Quán cũng đã lăn lộn trong cái ngành này hơn hai mươi năm, khách hàng rất rộng, hơn nữa lại có được sự cổ động của Lý Bá Nguyên, giới thiệu không ít khách hàng từ Hong Kong tới, hôm nay cửa hàng vừa khai trương, thanh danh Phúc Thụy Tường trong giới đồ cổ Đông thị liền bước đầu thành công.

“Lý lão giới thiệu không ít nhà sưu tầm từ Hong Kong tới, một số khách hàng trước kia tôi quen biết, hôm nay đến cũng không ít, việc làm ăn cửa hàng đồ cổ cô có thể yên tâm”. Trần Mãn Quán cười nói, hôm nay là ngày khai trương, cũng chứng tỏ đây là khởi đầu của ông, hiển nhiên là ông rất cảm khái.

Hạ Thược cười gật gật đầu, “Buổi tối cần phải làm tốt vấn đề phòng trộm cắp cho cửa hàng”.

Trần Mãn Quán ở phương diện này tất nhiên là đã có kinh nghiệm, Hạ Thược nói như vậy chỉ là vì hôm nay cửa hàng có trưng bày chiếc đĩa Thanh Hoa kia, có chút nổi bật quá.

“Đó là tất nhiên, điểm ấy Hạ tiểu thư cứ yên tâm giao cho tôi”. Trần Mãn Quán tự tin tràn đầy nói. Tự tin của ông không chỉ bắt nguồn từ việc mình có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, mà còn xuất phát từ Hạ Thược. Cô chính là đại sư tại phương diện Huyền Học! Xu cát tị hung chính là sở trường của cô, nếu trong cửa hàng có chuyện gì, cô có thể nhìn ra đầu tiên, cái cảm giác biết trước này thực sự là rất có cảm giác an toàn.

Hạ Thược gật gật đầu, xoay người hỏi: “Đúng rồi bác Trần, đối với ngành bán đấu giá này bác có quen ai không?”

Trần Mãn Quán sửng sốt, “Quả thật là tôi có biết chút. Ngành này ở trong nước nổi lên không lâu, nhưng ở nước ngoài cùng Hong Kong bên kia rất có thực lực làm bán đấu giá quy mô quốc tế. Trước kia tôi cũng chỉ mới tham gia có vài lần, quả thật có quen biết một số bạn bè về phương diện này. Cô muốn đưa đồ cổ của chúng ta vào bán đấu giá, để tăng thêm chút danh khí sao?”

Hạ Thược cũng chỉ cười, “Không, ý của tôi là, chính chúng ta sẽ thành lập một công ty bán đấu giá”.

Trần Mãn Quán hít vào một hơi, cũng không phải ông cảm thấy chủ ý này không tốt, mà là cảm thấy kinh ngạc. Ông đã từng được thấy bản lãnh của Hạ Thược, cho tới bây giờ cũng không đối xử với cô như một cô gái bình thường, ông vẫn luôn cảm thấy, cô am hiểu rất sâu về phương diện Huyền Học dịch lý, lại có nhãn lực xem đồ cổ tinh chuẩn mà ngay cả ông so ra cũng kém, cũng có quyết đoán hành động, tuổi còn trẻ liền mở cửa hàng đồ cổ, đừng nói là bạn cùng lứa tuổi, mà rất nhiều người trưởng thành so ra cũng kém cô. Ông vẫn luôn cảm thấy mình xem cô đã rất cao, không ngờ là, hiện tại mới phát hiện, ông vẫn quá coi thấp cô rồi.

Lòng của cô, tuyệt không chỉ dừng lại tại nghề đồ cổ.

Hôm nay Phúc Thụy Tường vừa mới vừa khai trương, cô đã ngay lập tức cân nhắc bước tiếp theo.

Xác thực, mặc dù bán đấu giá chỉ mới phát triển trong nước, nhưng nhìn sự phát triển của Đông thị, cùng với làn sóng đồ cổ phát triển, ắt sẽ phát triển trở thành một ngành không tồi. Trải qua buổi đấu giá mùa hè vừa rồi, tin là những người tinh mắt cũng đã nhìn ra, nhưng có bao nhiêu người có đủ gan để thử nghiệm việc mà không ai chắc chắn. Dù sao với những người tuổi này như ông, đại đa số đều nguyện ý gìn giữ cái đã có, thực ít người nguyện ý khai cương thác thổ*. Quả nhiên, đây chính là nghé con mới sinh không sợ hổ sao?

*Khai cương thác thổ: mở mang biên giới đất đai. Ở đây ý chỉ dẫn đầu việc mở ra một việc làm ăn mới mà không chắc có lãi.

Trần Mãn Quán thở dài, cảm khái vạn phần, đột nhiên cảm thấy mình thật là già đi rồi. Nhất là khi đã trải qua những thay đổi thăng trầm, tâm tình bình thản rất nhiều, cảm thấy sống cùng với gia đình mới là tốt nhất, ông cảm thấy có thể nuôi dưỡng cả nhà, cho vợ con một cuộc sống đầy đủ không lo, cũng đã rất thỏa mãn .

Nhưng mà Trần Mãn Quán có dự cảm, đi theo cô gái trước mắt này đây, chỉ sợ ông có muốn bình thản cũng không được.

“Trước tiên để ý những chuyên gia bán đấu giá có tư chất, nhân viên giám định, người môi giới về tài sản, chuyên gia định giá bất động sản, chuyên gia đánh giá nhà đất cùng một số nhân viên về chứng khoán. Nếu chúng ta đã làm, liền làm tốt nhất! Các chuyên gia cố vấn có danh tiếng các ngành nghề khác cũng chú ý một chút. Tôi nhớ là muốn thành lập một công ty bán đấu giá về di vật văn hóa cùng các tác phẩm nghệ thuật đăng ký về mặt tài sản hẳn là không dưới một trăm ngàn, mà thành lập công ty bán đấu giá tài sản khác tài sản đăng ký cũng không ít hơn một trăm vạn. Hiện tại cửa hàng đồ cổ vừa mới khai trương, nơi nơi đều cần dùng tiền, lúc này cũng không thể vội được. Vừa kịp sang năm mở hội đấu giá là tốt rồi”. Hạ Thược nói.

Trần Mãn Quán không khỏi ngẩn người, cô đều đã hiểu biết rõ ràng như vậy sao? Xem ra đã ở thế phải làm rồi .

Sau khi Trần Mãn Quán nhận lời, Hạ Thược liền dặn ông có việc gì thì gọi điện thoại cho minh, số điện thoại di động của cô cũng đã báo cho ông, nếu như có đồ cổ nào mà không xác định được, có thể tìm cô đến xem.

Sau đó, Hạ Thược liền trở về nhà.

Mấy năm nay, trong nhà vẫn luôn giống với kiếp trước, ở trong căn nhà mà nhà máy cha cô cấp cho. Trong nhà tuy có chút nhỏ, nhưng tình cảm của cha mẹ rất tốt, Hạ Thược lại thường xuyên ở nhà thay đổi trận pháp phong thủy, thân thể cha mẹ vẫn khỏe mạnh không bệnh tật, không chỉ có như thế, ở nhà ông bà nội, cô cũng ngầm thiết lập phong thủy trận, sức khỏe của cả hai ông bà mấy năm nay cũng không tệ. Tuy rằng tính tình ông nội vẫn như lúc trước, nhưng thân thể của bà nội so với kiếp trước đã tốt hơn nhiều lắm. Hạ Thược tính tiếp tục giúp bà nội điều trị thân thể, giúp bà vượt qua đại kiếp nạn ở kiếp trước.

Về phần chuyện của Phúc Thụy Tường, Hạ Thược tạm thời chưa có ý nói cho cha mẹ biết, ở tuổi này của mình, khó tránh khỏi khiến bọn họ lo lắng, vẫn là chờ lên cao trung rồi nói với bọn họ sau.

Về nhà, vừa bước vào cửa, mẹ Lý Quyên đang đang ở phòng bếp nấu cơm, vừa nghe thấy con gái về, cầm theo cả nồi nhô đầu ra, cười hỏi: “Khai giảng thế nào con?”

Hạ Thược quay về phòng cất cặp sách rồi rửa tay ra giúp mẹ, đối với câu hỏi của mẹ thực đúng là dở khóc dở cười, “Còn có thể thế nào chứ ạ? Không phải là học kỳ mới sao, vẫn là như trước thôi mẹ”.

“Sao lại có thể là như trước chứ? Học kỳ mới, dù sao cũng nên có một không khí mới. Con sắp tới kỳ thi lên cao trung rồi, học tập cũng không thể lơ là được, nhanh về phòng mà đọc sách đi, không cần con giúp đâu, mẹ làm là được rồi”. Lý Quyên đuổi con gái, nơi đáy mắt tràn đầy tươi cười yêu thương.

Hạ Thược làm sao mà chịu chứ, cô tiếp nhận lấy cái nồi trong tay Lý Quyên, “Mẹ, để con làm cho. Mẹ đi nghỉ ngơi một lát đi, mẹ đi làm cả ngày rồi, cũng mệt mỏi”.

Tay cô nhận lấy không dấu vết, Lý Quyên không chịu đưa cho cô, nhưng lại dễ dàng bị cô giành lấy, sau đó liền bị đẩy về phía sau. Cô xào đồ ăn thuần thục, bên môi Hạ Thược có một chút cười nhè nhẹ. Trước kia, tính cách của cô là hướng nội, cũng không nói những lời này với người trong nhà, có cảm giác nói ra rất buồn nôn. Nhưng hiện tại ngẫm lại, chỉ cần mẹ nghe xong vui vẻ, buồn nôn một chút thì cũng sợ gì? So với việc để mẹ buồn khổ trong lòng, cô cũng tình nguyện da mặt dày hơn một chút.

Giúp mẹ làm xong cơm chiều, cha Hạ Chí Nguyên liền tan tầm đã trở về, nhưng vừa bước vào cửa, liền thấy vẻ mặt buồn rầu của cha.