Thần thú sinh ra theo ý trời, nhận được vô vàn sủng ái của chư thần, thế nên ngoại trừ hung thú cường đại ra thì bất kể là loại ranh ma quỷ quái nào đi nữa cũng đều có lòng kính sợ đối với thần thú.
Quy Ngọc Sơn nở một nụ cười yếu ớt: “Anh có kế hoạch gì?”
Mạc Trì: “Lẻn vào trộm.”
“Nếu bị phát hiện thì sao?”
Mạc Trì: “Vậy thì xem nắm đấm của ai mạnh hơn là được.”
Quy Ngọc Sơn suy nghĩ một chút rồi lùi về sau ba bước: “Anh làm trước đi, tôi canh cửa cho.”
Mạc Trì không cho cậu cơ hội lựa chọn, cũng không giải thích gì thêm mà trực tiếp xách cậu bay lên. Bây giờ cả hai mới chính thức đặt chân vào giữa căn nhà trúc. Việc đã đến nước này, Quy Ngọc Sơn chỉ đành chuẩn bị cho tình huống xấu nhất: “Bên trong là ai?”
Nếu là Bạch Trạch thì có lẽ còn có đường sống trở về. Trong tứ đại hung thú, Bạch Trạch là thú có tính tình ôn hòa nhất.
Mạc Trì phá tan ảo tưởng của cậu: “Chu Tước.” Chính là cái sự tồn tại trong truyền thuyết mà một lời không hợp thì lao vào đánh ngay lập tức.
“…”
Quy Ngọc Sơn xác nhận lần nữa: “Chu Tước nuôi gà à?”
Mạc Trì gật đầu: “Từ trước đến giờ tên đó chỉ thích nuôi gà, để trông nhà.”
Bước lại gần hơn, hai người nhanh chóng thấy được mấy con gà trống nghênh ngang kiêu ngạo. Một con trong số đó rất nhạy bén, nó vừa định kêu lên thì bị Mạc Trì làm phép khóa mỏ. Hắn vừa xách cổ nó qua, vừa bắn cho Quy Ngọc Sơn một ánh mắt ra hiệu… Đi!
Quy Ngọc Sơn cũng không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, lập tức bước ra ngoài.
“Bằng hữu từ xa đến, không chào hỏi mà đã bỏ đi như thế có phải quá bất lịch sự rồi không?” Đi cùng với lời nói là một tia lửa bay đến.
Quy Ngọc Sơn là thực vật nên sợ nhất là lửa, cậu nhanh chóng trốn sau lưng Mạc Trì. Tia lửa đánh vào người hắn nhưng không bao lâu sau đã biến mất, không còn kiêu căng phách lối được nữa.
Quy Ngọc Sơn thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy bóng người đỏ rực xuyên qua làn khói đen. Đó là một người có khuôn mặt đẹp tuyệt trần, cũng giống như Mạc Trì vậy, đều có mái tóc dài và mang một vẻ đẹp khó phân biệt nam hay nữ. Thân là thần thú nhưng vẻ ngoài lại vô cùng yêu nghiệt.
“Vẫn còn sống ư?” Cặp mắt phượng của Chu Tước khẽ nheo lại nhưng giọng nói lại không mấy kinh ngạc. Dường như đã sớm biết Thao Thiết sẽ không dễ dàng chết yểu trong tay Thiên Đạo.
Mạc Trì: “Không gặp được cậu, ta không dám chết.”
Quy Ngọc Sơn nghe mà kinh hãi vô cùng, cậu âm thầm tưởng tượng về mối quan hệ phong hoa tuyết nguyệt giữa hai người này.
Chu Tước nở một nụ cười nguy hiểm: “Chắc là không ăn được thịt Chu Tước nên tâm nguyện vẫn chưa được thực hiện đúng không?”
Năm xưa, khi Chu Tước còn là một con non thì suýt nữa đã bị Thao Thiết bắt đem đi nướng.
Quy Ngọc Sơn tiếp tục lùi về phía sau: “Hai vị cứ đánh đi, tôi sẽ không cản trở đâu.”
Nụ cười của Chu Tước lập tức nhạt đi: “Nhóc yêu tinh này từ đâu ra, dám làm loạn ở chỗ của ta…”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt anh ta bỗng nhiên sáng ngời lên nhìn cậu: “Con riêng của Thiên Đạo ư?”
Quy Ngọc Sơn vội vàng phỉ phui hai tiếng: “Có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được đâu.”
Mạc Trì ngăn chặn ánh mắt thăm dò quá mức của Chu Tước: “Không phải chưa từng có tiền lệ cỏ cây thành tinh.”
Chu Tước quả quyết nói: “Với chủng loại như nhóc này là không thể nào.”
Trên người Quy Ngọc Sơn có một loại sức hút thân thiện, nếu so với Bạch Trạch thì loại sức hút thân thiện này của cậu còn dư dả hơn nhiều. Con gà trống lớn bị Mạc Trì nắm cổ tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nó không ngừng vỗ cánh muốn vùng vẫy lần nữa.
Thao Thiết chưa bao giờ là kẻ sẽ cho người khác mặt mũi, nhưng Chu Tước vẫn nói như cũ: “Nó đã ở với ta được mấy năm rồi.”
Mạc Trì: “Trao đổi đi.”
Chu Tước: “Lấy đồ của ta rồi mà còn muốn mặc cả à?”
Mạc Trì không hề thay đổi thái độ, hoàn toàn là biểu hiện không phục thì đánh. Cuộc đại chiến nổ ra, Quy Ngọc Sơn trốn vào một góc nhỏ. Cấp độ giao chiến này không phải là loại mà cậu có thể tham dự, sấm sét rền vang trên bầu trời, ngay cả lúc độ kiếp cũng không chấn động khủng khϊếp như vậy.
Hai người đánh từ trên trời xuống dưới đất, phía đường chân trời hiện lên màu trắng bạc vậy mà trận chiến vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Quy Ngọc Sơn âm thầm suy đoán có lẽ cả hai đều nương tay, nếu đánh đến mức núi lở đất mòn ở giữa lòng thành phố thì hiển nhiên không phải là hành động khôn ngoan.
Cậu thầm nghĩ cứ đứng yên như vậy không phải là một biện pháp tốt, vì thế hạ quyết tâm giơ cánh tay ra. Quả hạnh trong lòng bàn tay chất thành núi nhỏ, cậu vẫy tay với Mạc Trì.
Chu Tước đang chiến đấu kịch liệt thấy vậy thì khuôn mặt co giật một cái… Đây là thứ buồn cười gì chứ?
Thế nhưng anh ta không ngờ giây tiếp theo, Mạc Trì không còn muốn đánh nhau nữa, nhanh như chớp lao vụt tới chỗ của Quy Ngọc Sơn, cười mỉm nhận lấy quả hạnh hồng hào.
“…”