Sau Khi Tôi Ăn Nhầm Nguyên Thần Của Thao Thiết

Chương 17: Chu Tước (1)

Cũng may Quy Ngọc Sơn đã có kinh nghiệm đối với hành vi biếи ŧɦái của con Thao Thiết xấu xa bên cạnh, cậu đẩy Mạc Trì ra rồi bình tĩnh nói: “Nếu có thể dùng thân thể thật để xuất hiện, vậy tại sao anh còn phải trốn trong bụng của tôi?”

“Được tiện nghi mà còn không biết tốt xấu.” Mạc Trì cưỡi khẽ một tiếng: “Đừng quên ngày hôm đó cậu đã nuốt một mảnh nguyên thần của ta.”

Sự việc lúc đó xảy ra quá đột ngột, ban đầu Quy Ngọc Sơn còn cảm thấy áy náy, nhưng bây giờ nghĩ lại thì có lẽ ngay từ đầu cậu đã rơi vào bẫy của đối phương rồi.

“Lẽ nào không phải bởi vì trong cơ thể tôi có căn nguyên.” Quy Ngọc Sơn thản nhiên nói: “Nên anh muốn biết khi nào dễ dàng nở hoa kết trái hơn à.”

Mạc Trì vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, tính từ tàn bạo và Thao Thiết gần như đồng nghĩa với nhau, nhưng ai mà ngờ được con thú dữ này lại lấy lớp da hiền lành vô hại làm vỏ bọc để che giấu. Quy Ngọc Sơn thở dài một tiếng, chỉ có thể tự trách bản thân không bản lĩnh bằng người khác.

Mạc Trì nhẹ nhàng giơ tay, toàn bộ lá cây bay lên không trung, Quy Ngọc Sơn lo lắng nói: “Cẩn thận bị nhìn thấy đó.”

Lời nói của cậu không có tác dụng, những phiến lá vàng khô nối tiếp nhau tạo thành một gợn sóng tuyệt đẹp, đây rõ ràng là những sắc màu chỉ có trong truyện thiếu nhi.

“Thích không?”

Quy Ngọc Sơn gật đầu nhẹ, khó có thể thích ứng được với sự dịu dàng của hắn lúc này.

Đôi mắt Mạc Trì cong cong: “Vậy dùng một quả hạnh để khen thưởng thì thế nào?”

“…” Mọi cảm động đều trôi tuột đi như dòng Trường Giang cuồn cuộn chảy về hướng đông, Quy Ngọc Sơn xị mặt đưa cho hắn một quả.

Mạc Trì không ăn ngay mà cất đi: “Nếu chấm với mật ong thì sẽ ngon hơn.”

Trong lòng Quy Ngọc Sơn âm thầm rủa hắn ăn xong sẽ đau bụng. Sau khi được cho ăn thì Mạc Trì khá vui vẻ nên hắn dốc hết sức lực bày mưu tính kế cho cuộc thi ẩm thực mà Quy Ngọc Sơn tham gia.

“Bây giờ đã có thịt của Vạn Tuế, nếu muốn phát huy hương vị tối đa thì nấu canh là sự lựa chọn tốt nhất.”

Quy Ngọc Sơn gật đầu, hai người đều cùng chung ý tưởng. Mạc Trì nhìn chằm chằm cậu một hồi, bỗng nhiên nói: “Thật ra thì có thể nâng lên một tầm cao mới nữa, đó là làm dược thiện*.”

(*): Thức ăn được nấu chung với các phương thuốc Đông y, hiểu nôm na như các món tiềm thuốc bắc í.

Hai mắt Quy Ngọc Sơn sáng lên: “Ý kiến hay!”

Nhắc đến thuốc, đa số mọi người thường nghĩ tới dùng thịt gà làm nguyên liệu chính đầu tiên, ngay cả Quy Ngọc Sơn cũng không ngoại lệ.

Mạc Trì trầm ngâm một lát rồi nói: “Buổi tối đi theo tôi đến một nơi không?”

Quy Ngọc Sơn không hỏi đi đâu, mà là hỏi đi làm gì?

Mạc Trì: “Ăn trộm gà.”

Quy Ngọc Sơn lặp lại như để xác nhận: “Trộm hả?”

Mạc Trì “Ừm” một tiếng chứng tỏ cậu không nghe nhầm.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng bị những tầng mây che chắn. Một khoảng không gian tối om, rất thích hợp để gây án. Mạc Trì nói được làm được, đêm hôm đó dụ dỗ Quy Ngọc Sơn ra ngoài.

Quy Ngọc Sơn băng qua những con hẻm nhỏ, Mạc Trì chỉ đi những con đường rất hẻo lánh. Nhưng cũng may cậu là yêu quái, nếu đi với sức lực của con người thì thế nào cũng mệt chết.

“Tới rồi.”

Mãi đến khi Quy Ngọc Sơn cảm thấy bản thân sắp thấm mệt thì đột nhiên Mạc Trì dừng bước, nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy một căn nhà được xây bằng trúc.

Quy Ngọc Sơn hỏi: “Ở thành phố còn có loại kiến trúc như vầy nữa sao?”

Mạc Trì cười nói: “Người thường sẽ không nhìn thấy được.”

Không chỉ là người thường không nhìn thấy, mà Quy Ngọc Sơn cũng không nhìn thấu được hoàn toàn. Cảm giác cứ như là ảo ảnh, tuy nhà trúc đang ở ngay trước mắt, nhưng dù thế nào cũng không thể đến gần được.

“Ai sống ở đây vậy?”

Mạc Trì nói: “Thần tiên.”

Quy Ngọc Sơn giật mình, Mạc Trì thấy thế thì thôi không đùa nữa: “Thần đã chết từ lâu rồi, bên trong là thần thú.”

Vào thời viễn cổ, người phàm có thể thông qua cơ duyên cố gắng tu luyện thành thần, nhưng yêu quái thì không thể trở thành thần thú được, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa.