Quy Ngọc Sơn không trực tiếp về nhà mà đi đến một quán bar cực kỳ đắt khách kể cả ban ngày.
Hồ Thất ôm một cô gái nóng bỏng vào lòng, đang thủ thỉ nói chuyện thì nhìn thấy Quy Ngọc Sơn, hắn ta đẩy người phụ nữ đó ra rồi bước tới: “Cậu nợ tôi một người bạn gái đó nha.”
Quy Ngọc Sơn: “Bạn trai.”
Sắc mặt Hồ Thất không được đẹp cho lắm.
Quy Ngọc Sơn đưa một cốc nước đá cho hắn ta: “Hóa ra lại bị con người lừa gạt…”
Hồ Thất: “Dáng người của “cô gái” đó rõ ràng…”
Quy Ngọc Sơn cười như không cười, Hồ Thất thở dài: “Chuyện của Triệu Lệ Lệ thế nào rồi?”
Quy Ngọc Sơn: “Phấn hoa của tôi sẽ luôn ở bên cạnh kẻ thích nhìn trộm kia.”
Hồ Thất: “Nếu tôi nhớ không lầm thì phấn hoa của cậu có khả năng gây ảo giác.”
Quy Ngọc Sơn gật đầu. Hồ Thất hỏi tiếp: “Thế thì tại sao không sớm giải quyết đi cho rồi?”
“Ăn miếng trả miếng” Quy Ngọc Sơn cười nói: “Cậu phải thấy được cái cảnh gã ta bị dọa đến mức không ngừng nôn mửa ấy.”
Hồ Thất: “Có thể tưởng tượng ra được.”
Quy Ngọc Sơn: “Cậu giới thiệu công việc cho tôi, để tôi mời cậu một bữa cơm nhé?”
Hồ Thất lắc đầu như trống bỏi.
Quy Ngọc Sơn đập bàn: “Cậu có ăn hay không?”
Hồ Thất thưởng thức vẻ mặt tức giận của cậu, trong lòng thầm cảm thán rằng những chàng trai thích màu hồng ngay cả khi uy hϊếp người khác vẫn dễ thương dữ dội như vậy.
“Sắp tới sẽ có một cuộc thi ẩm thực.” Hồ Thất đổi chủ đề: “Cậu nên dành ra một chút thời gian để luyện tập đi.”
Quy Ngọc Sơn ngạc nhiên, hỏi lại: “Cuộc thi ẩm thực?”
Hồ Thất nhích đến gần cậu, nhỏ giọng nói: “Phải tới ngày hai mươi mới có thông báo chính thức, cậu đừng để lộ ra nhé.”
Tộc hồ ly với tư cách là một danh gia vọng tộc ở yêu giới, được mời làm một trong số các giám khảo cho cuộc thi ẩm thực này.
Quy Ngọc Sơn phấn khích nhưng cũng cảm thấy hơi lo lắng: “Nếu cậu nói trước cho tôi như thế thì chẳng phải sẽ không công bằng với mấy thí sinh dự thi khác sao?”
Hồ Thất nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Không đâu.” Bởi vì cậu hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh với bọn họ. Thế nhưng câu nói sau, hắn ta chỉ dám nói thầm trong lòng.
Sau khi Quy Ngọc Sơn nghe được tin tức này thì quả nhiên không ở lại quán bar lâu, mà hào hứng trở về chuẩn bị cho cuộc thi ẩm thực.
“Tôi muốn đứng nhất để vang danh trong yêu giới.”
Có lẽ là vì đã ăn quả hạnh của cậu nên Mạc Trì cũng cổ vũ cho có lệ: “Ồ, cố lên.”
Nếu nói về đại lão trong giới ẩm thực thì không có ai khác ngoài Thao Thiết, vì vậy Quy Ngọc Sơn bèn hỏi hắn: “Anh cảm thấy khả năng tôi giành được giải quán quân là bao nhiêu?”
Mạc Trì: “Nếu trực tiếp dùng quả hạnh làm sản phẩm dự thi thì sẽ được điểm tối đa.”
“…” Cho dù Quy Ngọc Sơn có tức đến mấy cũng không dám nổi giận, suy cho cùng cậu vẫn không đánh lại người ta: “Tôi đã có ý tưởng rồi, tôi sẽ làm lẩu yến mạch.”
“Ý tưởng không tồi.”
Quy Ngọc Sơn vui vẻ hỏi: “Thật không?”
Mạc Trì: “Đầu độc khiến ban giám khảo bất tỉnh, không có ai đánh giá kết quả thì cậu sẽ có thể biểu dương tên tuổi được thôi.”
Không biết Quy Ngọc Sơn mượn dũng khí từ đâu, cậu thế mà lại hỏi hắn: “Anh có thể hướng dẫn tôi được không?”
Cậu vừa nói xong đã cảm thấy hơi hối hận, nhưng vẫn cắn răng kiên trì nói tiếp: “Tôi lấy quả hạnh làm học phí.”
Mạc Trì không có phản ứng gì với nửa câu trước, nhưng sau đó dường như đã bị quả hạnh cám dỗ: “Rất thành tâm.”
Quy Ngọc Sơn thở dài nhẹ nhõm: “Vậy là anh đồng ý rồi sao?”
Mạc Trì nhạn nhạt “ừ” một tiếng.