Sau Khi Tôi Ăn Nhầm Nguyên Thần Của Thao Thiết

Chương 9: Sư phụ (1)

Cái bóng xuất hiện bên cạnh, Mạc Trì cúi đầu, mái tóc dài che khuất một phần biểu cảm của hắn.

Nếu là yêu quái bình thường khác thì Quy Ngọc Sơn chắc chắn sẽ liều mạng với nó. Thế nhưng vấn đề ở đây, người trước mặt chính là Thao Thiết, cậu không đấu lại hắn.

“Anh có biết từ lúc ra hoa cho đến khi kết trái, tôi đã đặt biết bao nhiêu tình cảm của mình vào mỗi một quả hạnh đó không?”

Mạc Trì gật đầu đồng ý: “Ta có thể nếm được, mùi vị rất tươi ngon.”

Quy Ngọc Sơn: “Cứ xem như là anh đã hái trộm quả hạnh của tôi đi, nhưng tại sao ngay cả vỏ cũng không chừa lại chứ!”

Mạc Trì nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, mấy vỏ quả xuất hiện, ngón tay bóp một cái, hạt của quả hạnh bật ra. Sau khi hắn ăn xong hạt thì đưa phần còn lại cho cậu: “Đây, chôn cất nó tử tế đi.”

“…”

Quy Ngọc Sơn không còn tâm trí để thương tiếc cho sự ra đi của quả hạnh nữa mà khϊếp sợ nhìn hắn: “Sao anh có thể làm như thế được hả?” Rõ ràng chỉ là một cái bóng, sao lại có thể ăn uống được chứ?

Mạc Trì đến bên cửa sổ, hắn để một mảng lớn ánh mặt trời chiếu xuống đầu vai, trông cứ ngỡ như là hoa thủy tiên ưu sầu trong thần thoại. Lúc đầu Quy Ngọc Sơn còn tưởng rằng hắn đang phơi nắng, nhưng qua một lát lại lại phát hiện hắn chỉ đơn giản là cảm thấy mệt mỏi sau khi ăn xong mà thôi.

Mọi người đều nói tính tình của Thao Thiết tàn bạo, thế nên việc cậu có thể sống đến tận bây giờ có thể coi là một kỳ tích rồi. Quy Ngọc Sơn thở dài, ít nhất sau khi ăn xong đối phương cũng không trở mặt với cậu, đương nhiên không loại trừ khả năng là hắn đang âm mưu nuôi nhốt một nguồn hàng tươi ngon.

“Ta sẽ không hại cậu đâu.” Đột nhiên Mạc Trì nhàn nhạt lên tiếng, giống như biết được cậu đang nghĩ gì. Quy Ngọc Sơn cười hai tiếng yếu ớt, thầm nói trong lòng chỉ mong là như vậy.

Mạc Trì không ngồi bên cửa sổ quá lâu, nơi đó nhanh chóng chỉ còn lại dư ảnh của ánh mặt trời, những tia sáng rọi vào có thể thấy rõ từng hạt bụi trong không khí. Quy Ngọc Sơn thay quần áo ở nhà rồi đi xuống lầu duỗi người, cậu không khác gì một công dân thành phố bình thường, ngồi trên xe buýt lắc lư tiến về phía trước.



Không biết từ bao giờ, các công nhân lao động ở các thành phố lớn đã xem việc tan làm vào lúc tám giờ là quá sớm.

Sự mệt mỏi sau một ngày dài của Triệu Lệ Lệ vẫn chưa tan biến, cô ấy vừa ra khỏi cửa đơn vị là lập tức nhìn đông ngó tây, không dám buông lỏng cảnh giác.

Một bó cúc vạn thọ lớn bất ngờ xuất hiện trước mặt, khiến Triệu Lệ Lệ hoảng sợ suýt chút nữa đã vung tay hất nó đi. Thế nhưng người tặng hoa đã kịp thời di chuyển bó hoa sang một bên, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

Vẻ mặt hoảng sợ của Triệu Lệ Lệ dần biến mất: “Là anh à.”

“Cúc vạn thọ, một trong số ít loài hoa mang ý nghĩa ly biệt.”

Triệu Lệ Lệ nhận lấy bó hoa trên tay cậu, không hiểu lắm. Trong lúc đó, Quy Ngọc Sơn đã đẩy một chiếc xe đạp tới: “Có muốn cùng tôi đi dạo một vòng không?”

Triệu Lệ Lệ bối rối, nhưng cũng không cảm thấy nghi ngờ, dù sao ngồi ở ghế sau xe đạp thì có thể gặp nguy hiểm lớn gì chứ.

Mùa xuân là mùa mà vạn vật đâm chồi nảy lộc, hoa cỏ ven đường đua nhau khoe sắc, chiếc xe phun nước chạy ngang qua để lại giữa không trung một cầu vồng rực rỡ.

Triệu Lệ Lệ không nhịn được mỉm cười, cô ấy là một người nhút nhát, thế nên lúc này đây, khi Quy Ngọc Sơn đưa lưng về phía Triệu Lệ Lệ, cô ấy có thể bày tỏ cảm xúc của bản thân một cách chân thực nhất: “Thành phố này thật sự rất đẹp.”

“Sau này sẽ còn đẹp hơn nữa.”

Quy Ngọc Sơn dừng lại dưới một gốc cây, cậu đút hai tay vào túi quần, nhìn về phía đối diện. Triệu Lệ Lệ nhìn theo thì thấy Lý Thiên đang bị người ta “mời” ra ngoài, gã ta cảm thấy bất bình, tức giận hét lên: “Cái gì mà không gây ra tổn thương đáng kể chứ! Tôi bị một thằng đàn ông quấy rối đó, mấy người không can thiệp sao?”

“Chuyện này là…”

Quy Ngọc Sơn: “Nếu gã đã thích lợi dụng lỗ hổng của pháp luật như vậy thì cứ để gã vĩnh viễn ở trong cái lỗ đó đi.”

Trạng thái của Lý Thiên trở nên hơi điên cuồng: “Là thật đó, mấy người có thể tới nhà tôi kiểm tra, mỗi ngày, ngày nào cũng có thật nhiều hoa xuất hiện, có dọn nhà đi cũng vô ích.”

Triệu Lệ Lệ không hỏi nguyên nhân cụ thể, chỉ mỉm cười: “Có vẻ như một thời gian dài tới, em sẽ không bị gã ta quấy rối nữa rồi.”

Quy Ngọc Sơn dang tay ra: “Rõ ràng là như vậy.”

“Cảm ơn anh.” Triệu Lệ Lệ ôm cậu một cái: “Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp.”

Quy Ngọc Sơn mỉm cười nhìn cô ấy rời đi: “Đúng là một cô gái dễ thương.”

Bỗng nhiên, một giọng nói phá tan lời thì thầm của cậu: “Không ăn được, là một thứ vô…”

“Thứ vô dụng chứ gì?” Quy Ngọc Sơn hít sâu một hơi, nói tiếp: “Không nên phân biệt các loài sinh vật trên thế giới này dựa vào việc có ăn được hay không?”

Mạc Trì: “Ngụy biện.”

“…”