Sau Khi Tôi Ăn Nhầm Nguyên Thần Của Thao Thiết

Chương 2: Thao Thiết (2)

Gió lạnh thổi đến một mùi tanh nhàn nhạt, Quy Ngọc Sơn chậm rãi mở mắt ra. Ánh trăng chói mắt, trong cơn gió giữa sườn núi xen lẫn một âm thanh quái dị.

Cậu đứng trên tảng đá rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Hiện tại, cậu có thể thấy rõ mọi cỏ cây và đồ vật cách xa cả ngàn mét. Màn đêm đã không còn là chúa tể của ngọn núi này nữa, thậm chí Quy Ngọc Sơn còn có thể nhìn thấy quá trình nở rộ của những cánh hoa nhỏ xíu.

Cậu chưa chết ư?

Đúng là Quy Ngọc Sơn chưa chết, hơn nữa cậu còn nhận được siêu năng lực.

Quy Ngọc Sơn kinh ngạc nhìn hết mọi thứ mà cậu có thể thấy, trong lòng chỉ có mấy chữ… “đổi máu lấy lời”.

Thế nhưng, cậu còn chưa vui vẻ được bao lâu thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái bóng. Quy Ngọc Sơn vội vàng lùi về sau nhưng cái bóng lại thay đổi vị trí theo từng bước chân của cậu giống như dính lên trên người cậu vậy.

Ánh trăng rọi vào trong mắt của cái bóng soi chiếu ra một khoảng sáng trong suốt. Dù rõ ràng đối phương không nói lời nào nhưng ánh mắt lại giống như đang cất tiếng.

Quy Ngọc Sơn tựa như bị hút lấy, cơ thể cứng đờ đứng tại chỗ.

“Anh…” Cậu không kìm lòng được mà vươn tay ra. Cái bóng kia không khác gì hoa trong gương, trăng dưới nước phơi bày giữa bóng đêm vô tận này.

“Anh là ai?”

Cái bóng bị gió đêm thổi lay động, hình ảnh mỹ nam cổ trang không còn nữa mà đã chuyển sang câu chuyện người đẹp biến thành yêu quái như trong truyện liêu trai… Hình ảnh một con quái thú khủng khϊếp phản chiếu trong đôi con ngươi của Quy Ngọc Sơn.

Trông giống như rồng nhưng lại không có sự tôn quý của rồng, luồng sát khí vô cùng vô tận dâng trào khắp cơ thể của quái thú giống như có thể nuốt chửng con người bất cứ lúc nào.

“Thao Thiết!”

Quy Ngọc Sơn nói thất thanh, sau đó lại dùng sức lắc đầu phủ nhận điều mà bản thân vừa nghĩ: “Không thể nào!”

Cậu nghe nói rằng Thao Thiết đã bị Thiên Lôi đánh chết từ lâu, ngay cả một nắm tro tàn cũng không còn.

“Thao Thiết đã ăn một con thụy thú, ông trời sẽ không rộng lượng tha thứ cho nó.” Quy Ngọc Sơn bình tĩnh lại: “Vạn vật trên khắp thế gian này không gì có thể thoát khỏi sự trừng phạt của Thiên Đạo. Rốt cuộc ngươi là yêu quái phương nào mà dám cả gan giả dạng thành Thao Thiết làm điều ác?”

“Đạo trời có mười cái, mất đi chín còn một. Nếu thuận theo quy tắc của Thiên Đạo thì tự nhiên sẽ có thể lợi dụng được sơ hở.”

Khác với vẻ ngoài hung ác kia, giọng nói của đối phương tựa như âm thanh của dòng suối trong vắt giữa núi rừng, có ma lực thuyết phục thần kỳ.

Đột nhiên, một luồng sát khí bộc phát ra, trực tiếp bóp cổ một con quỷ núi đang núp trong bụi rậm gần đó. Tuy sát khí kia chỉ xẹt ngang qua vai Quy Ngọc Sơn nhưng nó được bao bọc bởi một luồng sức mạnh ô uế nồng đậm, khiến trái tim của cậu không khỏi run lên. Ngoại trừ Thao Thiết thì trên đời này khó có cái gì hung ác như vậy nữa.

Quy Ngọc Sơn bỗng nhiên sờ bụng, nghĩ đến sự xuất hiện của đối phương chắc chắn có liên quan đến miếng trái cây màu đỏ tươi kia. Con quái thú dữ tợn kia khôi phục lại hình dáng của một mỹ nam lần nữa. Gương mặt của đối phương tuấn tú lại đầy vẻ dịu dàng, tất cả đều có thể đánh lừa trái tim của người khác.

“Miếng trái cây hướng về phía tôi khi nãy kia là yêu khí!” Quy Ngọc Sơn nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt.

Cái bóng gật đầu: “Ngươi rất may mắn.”

Quy Ngọc Sơn có thể cảm nhận được trái cây đang ở vị trí nào trong cơ thể mình. Vừa rồi nó còn đang không ngừng hấp thu yêu khí, vậy mà bây giờ lại đột nhiên dừng lại.

Cậu nhớ đến con chim cút đã chết khi nãy thì lập tức hiểu ra “may mắn” trong miệng của người đàn ông đứng đối diện có nghĩa là gì… Chắc hẳn miếng trái cây đó đã hấp thu vô số yêu khí của yêu quái trước khi vào cơ thể cậu. Hiện tại, nó chỉ cần bổ sung thêm một chút cuối cùng nữa thôi nên không đến nỗi lấy mạng cậu.

“Nhưng ngươi vẫn không nên ăn nó.” Cái bóng hơi hé mắt, mặc dù giọng nói không lớn nhưng Quy Ngọc Sơn có thể nghe ra được sự tức giận ẩn chứa đằng sau đó.

“Chính xác thì thứ đó là cái gì?”

Ánh mắt của cái bóng khiến cho người khác khó mà đoán được, tầm nhìn của hắn dán chặt trên người cậu.

Quy Ngọc Sơn ngẩn ra, sau đó theo bản năng cúi đầu, phát hiện trên bụng mình có luồng ánh sáng giống như trên người cái bóng, không khỏi nảy ra một ý nghĩ điên rồ: “Chẳng lẽ… Có liên quan đến anh?”

Cái bóng cười nhạt: “Nguyên thần của ta gắn liền với nó.”

Quy Ngọc Sơn bỗng sờ bụng… Cậu thế mà đã ăn một con Thao Thiết! Không thể nào.

Cậu nhéo cánh tay một cái, cảm giác đau nhói truyền đến chứng tỏ đây không phải là mơ! Quy Ngọc Sơn đành phải ép bản thân đối mặt với hiện thực.

Cái bóng hòa mình vào ánh trăng, ánh sáng trong vắt lạnh lẽo làm hắn gần như rực rỡ lấp lánh. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn khi nhìn chằm chằm vào bụng Quy Ngọc Sơn lại ẩn chứa tia tàn nhẫn và độc ác: “Ngươi nói xem nên giải quyết món nợ này như thế nào đây?”