Sau Khi Tôi Ăn Nhầm Nguyên Thần Của Thao Thiết

Chương 1: Thao Thiết (1)

Quy Ngọc Sơn.

Đây là tên do chính cậu đặt ra.

Ba chữ đó rất đặc biệt, đầu tiên nó nói rõ thân phận không phải con người của cậu. Từ “ngọc” tượng trưng cho vật quý, thiên bàng* là kim, mang ý nghĩa quý giá. Hy vọng có thể tích lũy được của cải cao như núi. Thế nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn…

(*)Thiên bàng: Thiên bàng là bộ phận cấu thành nên chữ Hán (loại chữ hình thanh), được dùng để phân tích hình thể của con chữ trong tiếng Trung, từ đó ta phát hiện được nghĩa của chữ và âm đọc của chữ.

Trong căn phòng chưa đầy bốn mươi mét vuông, Quy Ngọc Sơn đang ăn cải thảo luộc, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào gương, tức giận mắng: “Đúng là cái đồ làm lỗ vốn mà!” Sau khi cậu triệt để coi thường chính mình, sự trống rỗng bắt đầu chiếm đóng tâm trí.

Thân là một yêu quái, nếu như rút bỏ đi mớ quần áo lố lăng trên người thì Quy Ngọc Sơn có thừa sự xinh đẹp. Thân hình cậu gầy gò lại cáo ráo, một khi gia nhập vào giới giải trí thì chính là một mỹ nam đẹp đến nao lòng. Thế nhưng Quy Ngọc Sơn lại có tham vọng lớn hơn, vẫn luôn quyết tâm tạo dựng tên tuổi cho bản thân ở yêu giới.

Nếu như con người có mạng xã hội thì yêu quái đương nhiên cũng không lạc hậu. Yêu quái thích tu hành, so với tiền của con người thì linh thạch, pháp khí mới là ưu tiên hàng đầu của yêu quái.

Phần thưởng trong livestream của yêu ma quỷ quái chính là giá trị linh khí, thỉnh thoảng sẽ có một hoặc hai người may mắn có thể bắt gặp một con thần thú dũng mãnh được tung ra. Những lúc như thế thì chính là “mất mười năm tu hành, nhưng chỉ một lần này đã có được.”

Quy Ngọc Sơn cũng có cửa hàng trực tuyến và phòng livestream của bản thân, chủ yếu là bán đồ ăn vặt đồng thời kiêm luôn vai trò người giới thiệu các món ăn ngon. Thế nhưng trong mấy năm qua, số lượng người hâm mộ của cậu bằng không, doanh số bán hàng cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu.

Quy Ngọc Sơn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào gương một lúc lâu rồi tự nói với bản thân: “Tại sao mày lại thất bại như vậy chứ?” Chẳng qua là, trong căn phòng trống rỗng này, không ai có thể cho cậu câu trả lời. Đúng lúc này, tiếng điện thoại reo inh ỏi kéo suy nghĩ của Quy Ngọc Sơn trở về.

“Cuối tuần đi hát karaoke không?”

Không quan tâm đến lời rủ rê của cậu bạn trong điện thoại, Quy Ngọc Sơn yếu ớt ngồi phịch xuống ghế bập bênh: “Tôi muốn lên núi tìm ít nguyên liệu nấu ăn mới.”

“Vẫn bận bịu chuyện của cửa hàng trực tuyến sao? Thôi đừng níu kéo nữa, để nó đi đầu thai đi.”

Quy Ngọc Sơn nghe đến đó thì dứt khoát cúp điện thoại, lên kế hoạch cho chuyến lên núi vào thứ bảy. Mặc dù bây giờ, khắp nơi đều đang được mở rộng nhưng vẫn có khá nhiều những ngọn núi nhỏ ít tiếng tăm, không có ai biết đến, ưu điểm của nó là địa hình rộng lớn. Dù là con người, thần tiên hay yêu quái có trí tuệ và sức mạnh đều bị mai một dần theo năm tháng, nhưng núi và biển lại được tái sinh từ sự tiêu vong.

Đến thứ bảy, Quy Ngọc Sơn đeo ba lô trên vai đi leo núi Chu Bảo ở thành phố bên cạnh, Cậu bẩm sinh đã có cảm tình với núi non, nếu không phải lo lắng sẽ đυ.ng trúng du khách thì chắc chắn cậu sẽ biến thành bản thể để leo lên trên núi.

Núi Chu Bảo có độ cao trung bình, nhưng đứng dưới chân núi nhìn lên vẫn có cảm giác hùng vĩ và đồ sộ. Quy Ngọc Sơn đặc biệt đến đây để thu nhặt một vài thứ. Cậu vốn thích đọc vài chuyện lạ, ví dụ như nếu mấy trăm năm trước có ai độ kiếp ở nơi nào đó, cậu sẽ đến để xem thử coi có đồ vật quý hiếm nào mà kẻ đã thất bại kia để lại hay không. Thỉnh thoảng, cậu cũng sẽ nhặt được vài thực vật quý hiếm mọc ra ở những nơi bị thiên lôi đánh.

Núi Chu Bảo là vùng sông núi chỉ mới được hình thành cách đây gần trăm năm, tuy có rất ít thông tin nói về nó nhưng đa số đều là tin đồn liên quan đến chuyện ma quỷ lộng hành.

Hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, Quy Ngọc Sơn cảm thấy cả linh hồn của cậu đều được thanh lọc. Mùa xuân hoa đào nở rộ, trên núi vẫn còn một lớp tuyết mỏng chưa tan hết, hai cảnh tượng đối lập ấy hòa quyện vào nhau tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.

Lúc này mặt trời đã lên, nhiệt độ không quá thấp, khắp nơi đều mang đến cho con người cảm giác thư thái vui vẻ. Quy Ngọc Sơn đang đi dạo, vừa bước lên hai bước thì đột nhiên lùi về, bởi vì giữa đám cỏ dại có xác chết của một con non, hình như là chim cút nhưng chỉ to bằng bàn tay, cơ thể vẫn còn mềm cho thấy nó chỉ vừa mới chết cách đây không lâu lắm.

Chóp mũi động đậy, cậu ngửi thấy mùi của yêu quái thoang thoảng trên cơ thể của con “chim cút nhỏ” này. Quy Ngọc Sơn cầm chân nó lên lắc lắc, lập tức một miếng trái cây đỏ tươi rớt ra từ cái mỏ nhọn của nó.

Chết vì bị mắc nghẹn khi ăn à?

Bên ngoài miếng trái cây nọ có một tầng ánh sáng mờ nhạt, nhưng bên trên lại không dính một chút nước miếng nào. Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Quy Ngọc Sơn chính là thứ này chắc chắn không phải đồ vật tầm thường. Cậu lại nhìn kỹ lần nữa thì thấy trái cây mọc ra đôi cánh có ánh sáng vàng. Quy Ngọc Sơn lùi về sau một bước, ngạc nhiên đến nỗi hơi há miệng ra: “Sao có thể...”

Trái cây lao thẳng về phía cậu với tốc độ như mũi tên bay, trong tích tắt, Quy Ngọc Sơn cảm thấy đôi môi của bản thân nóng hổi giống như đang bốc cháy vậy. Miếng trái cây kia đâm loạn xạ trong miệng, cậu cũng cố gắng không nuốt nó xuống.

Mây đen cuồn cuồn bất thình lình ập đến che khuất ánh mặt trời, Quy Ngọc Sơn loáng thoáng nghe được một giọng nói trầm thấp nói lời cảnh cáo ở bên tai: “Nếu ngươi dám ăn, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi.”

Quy Ngọc Sơn giật mình hoảng sợ, lập tức nuốt nước miếng theo phản xạ đồng thời cũng nuốt luôn trái cây vào bụng.

Nhiệt độ của trái cây không ngừng tăng lên, Quy Ngọc Sơn đau đớn nằm co ro dưới đất, cảm giác giống như có một ngọn lửa đang bốc cháy bên trong cơ thể. Cậu liên tục lăn lộn trên mặt đất, ý đồ muốn dập tắt ngọn lửa. Thậm chí, cậu còn thầm mong bản thân ngất đi, bởi vì chỉ có mất đi ý thức mới không phải tiếp tục chịu đựng cơn đau. Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, giây tiếp theo, Quy Ngọc Sơn gào lên một tiếng đau đớn rồi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.