Trọng Sinh Mạt Thế: Trở Thành Bé Yêu Của Đại Lão Tàn Ác

Chương 2

“Mau nghĩ cách liên hệ với quản lý bất động sản đi, tra xem hộ gia đình này có người ở trong nhà không? Mau tìm phương thức liên lạc với người nhà bệnh nhân!”

Bác sĩ vừa mới dứt lời, dưới lầu truyền đến tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa.

Đây là một cái tiểu khu cũ, sử dụng cầu thang bình thường, không có thang máy, cho nên bọn họ chỉ cần đứng bên lan can là có thể nhìn thấy hộ gia đình ở lầu dưới.

“Tiểu tử, chúng tôi muốn hỏi thăm chuyện này. Cậu có phương thức liên lạc của hộ gia đình ở lầu trên không? Chúng tôi vừa nhận được một cuộc gọi xin giúp đỡ của một cô gái, cô ấy báo địa chỉ là tiểu khu Lê Viên, khu số 12, nhà 301, nhưng hiện tại không có ai mở cửa cho chúng tôi, điện thoại gọi qua cũng không có ai nghe, chúng tôi rất lo lắng cho tình hình của cô ấy.”

Thanh niên cao gầy cầm chìa khóa ngừng tay động tác mở cửa lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên y tế đang nâng cáng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Thanh niên cao gầy lắc lắc đầu, “Tôi không có phương thức liên lạc với bọn họ.”

“Bác sĩ La, hiện tại làm sao bây giờ? Nếu không để tôi chạy tới chỗ quản lý tiểu khu đi!” Nam hộ sĩ đứng cuối hàng cứu hộ lập tức đưa ra kiến nghị, thân là nhân viên cứu hộ khẩn cấp, bọn họ đã gặp qua rất nhiều trường hợp bệnh nhân gọi điện thoại xin giúp đỡ xong liền mấy ý thức, loại tình huống này là nguy cấp nhất.

Thời gian cấp bách, bọn họ không thể tiếp tục trì hoãn được.

“Được! Tiểu Lý, vậy cậu chạy nhanh một chút.”

Bác sĩ dẫn đội nhăn mày lại thật chặt, tầm mắt dừng thật lâu trên người thanh niên ở dưới lầu chưa rời đi, trong đầu hiện lên một cái chủ ý.

Những căn nhà trong tiểu khu cũ như thế này thường sẽ không gắn cửa sổ chống trộm, cũng không biết bọn họ có thể leo từ căn nhà ở dưới rồi trèo vào cửa sổ nhà của bệnh nhân được hay không.

Đối mặt với đề nghị của bác sĩ, thanh niên cao gầy do dự một lát, cô gái lầu trên bệnh đến mức gọi 120 xin giúp đỡ đoán chừng chỉ còn mình cô. Nhớ tới bóng dáng mỏng manh như trang giấy kia, hắn đồng ý đề nghị của bác sĩ dẫn đội.

Không bao lâu, Bùi Tranh bám lên ống nước gắn trên vách tường màu trắng, dưới cái nhìn chăm chú của nhân viên y tế, mở cửa sổ của hộ gia đình ở lầu trên.

Động tĩnh bên này rất nhanh đã khiến cho những gia đình khác trong tiểu khu Lê Viên chú ý tới, bọn họ không hẹn mà cùng vây lại đây, lớn tiếng ồn ào.

“Ai da, cái tên sát tinh kia muốn làm gì?”

“Ngay giữa ban ngày mà cậu ta lại dám xông vào nhà người ta trộm cướp!”

“Alo, 110 sao? Đây là tiểu khu Lê Viên, tôi nhìn thấy có người leo vào cửa sổ nhà người khác. Khẳng định đối phương muốn trộm đồ!”

“Ôi ông trời ơi, lần này nhất định phải tống nó vào tù! Nhãi ranh đó mười năm trước đã dám đánh chết ba nó thì còn có chuyện gì mà làm không được?”

Bác sĩ dẫn đội bị phản ứng của dân cư trong tiểu khu làm sợ ngây người, thậm chí không kịp giải thích, những dân cư đó lòng đầy căm phẫn bắt đầu lớn tiếng mắng mỏ, không cần nghĩ ngợi buột miệng thốt ra những lời nói muốn khó nghe bao nhiêu liền khó nghe bấy bao nhiêu.

Trong phòng 301 ở Lầu 3, khi Bùi Tranh nhìn thấy Lục Dao nằm ở trên giường hít vào thì nhiều, thở ra thì ít Lục Dao, hắn hít sâu một hơi, lập tức bế cô lên đi xuống dưới lầu.

Ngồi trên xe cứu thương 120, nhìn nhân viên y tế đeo dây chuyền oxy cho cô, bắt đầu tiến hành sơ cứu, Bùi Tranh cả người vẫn còn ngốc. Hai tay của hắn run nhè nhẹ, bên tai truyền đến tiếng tim đập kịch liệt.