Trọng Sinh Mạt Thế: Trở Thành Bé Yêu Của Đại Lão Tàn Ác

Chương 1: Sau khi nữ phụ thức tỉnh, Lục Dao bức thiết muốn thay đổi vận mệnh

“Nước….. Nước…..”

Tiếng nói nhỏ gần như không thể nghe thấy truyền ra từ đôi môi khô nứt của cô gái nằm trên giường, cô gái biểu tình thống khổ cuộn tròn cơ thể, mồ hôi thấm ướt tóc mái trên trán cô.

Chỉ thấy khuôn mặt lớn bằng bàn tay của cô đỏ ửng, mí mắt không ngừng run rẩy chứng tỏ cô vô cùng sợ hãi, khó chịu.

Trong một mảnh hỗn độn, trong đầu Lục Dao xuất hiện vô số hình ảnh theo thứ tự.

Có quen thuộc, có xa lạ.

Những hình ảnh đó giống như một bộ phim ngắn chạy trong đầu cô, đến khi bộ phim đó kết thúc, Lục Dao hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra cô chỉ là một nữ phụ chết sớm trong truyện mạt thế. Cô có thể tồn tại là vì để đưa bàn tay vàng không gian tùy thân cho em gái cùng cha khác mẹ.

Nữ chính của bộ truyện mạt thế này là người khác, em gái Lục Minh Châu của cô vào nơi này trộm không gian tùy thân đi, trở thành bạn tốt của nữ chủ, đồng thời là nữ hai của bộ tiểu thuyết này, cuối cùng đạt được một kết cục viên mãn cho riêng mình.

Lục Dao không cam lòng mà nắm chặt tay, chẳng sợ mạt thế lập tức liền đến, vận mệnh của cô tuyệt đối không thể bị vài ba nét bút ít ỏi của tác giả mà kết thúc!

Không gian tùy thân nằm trên mặt dây chuyền ngọc hình con cá nhỏ mà mẹ để lại cho cô, Lục Dao nỗ lực giơ tay nắm lấy mặt dây treo ở trước ngực. Cô biết chính mình chỉ cần chịu đựng, ráng vượt qua cơn sốt cao này là có thể thoát khỏi giả thuyết của nguyên tác.

Một tay nắm chặt mặt dây, một tay sờ đến di động ở dưới gối đầu.

Lục Dao dựa vào chút sức lực còn sót lại trên người mà gọi đến số điện thoại cấp cứu 120.

“Cứu, cứu tôi, tiểu khu Lê Viên…… Khu 12…… hộ số 301….. Mau……”

Còn chưa nói hết, Lục Dao đã lâm vào cơn hôn mê bất tỉnh, di động bang một tiếng rơi lên mặt đất. Lúc này Lục gia một người cũng không có, cửa sổ trong nhà đóng chặt, dưới lầu thỉnh thoảng truyền đến âm thanh cười đùa của trẻ nhỏ.

Trung tâm cấp cứu nhận được cuộc gọi xin giúp đỡ của Lục Dao, trước tiên cho xe cứu thương và nhân viên cứu hộ đến địa chỉ của cô.

Mà khi bọn họ đến cổng lớn Lục gia lại phát hiện vô luận bọn họ có gõ cửa như thế nào, hô to ra sao, bên trong một chút động tĩnh cũng không có.

“Có người ở không? Xin hỏi có người nào ở nhà không?”

“Vừa rồi chúng tôi nhận được cuộc gọi xin giúp đỡ của cô, xin hỏi tình huống hiện tại của cô ra sao? Nếu cô không thể tự mình mở cửa thì xin hãy tạo ra chút động tĩnh để chúng tôi có thể nghe thấy.”

Gọi lại số điện thoại xin giúp đỡ, bác sĩ dẫn đội cứu hộ ghé vào cửa lớn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong nhà truyền qua nhưng người xin giúp đỡ vẫn không có lời đáp lại nào.

Bác sĩ không khỏi có chút sốt ruột, bệnh nhân rất có khả năng đã mất ý thức.