Tôi Mở Quán Cà Phê Mèo Sau Khi Sống Lại

Chương 44: Mình đang ở thiên đường sao?

Khách hàng chăm chú theo dõi mấy chú mèo nhỏ uống sữa và hai chàng trai đẹp cãi nhau. Đến khi hai bát sữa bị liếʍ sạch sẽ, họ mới mãn nguyện lưu lại video. Thế nhưng vẫn không chịu rời đi, vẫn cầm điện thoại, nửa muốn chụp người, nửa muốn chụp mèo. Một nhóm bạn gái liếc nhìn nhau, cuối cùng đẩy một người đại diện lên phía trước.

Cô gái mặt đỏ lên, hỏi Bùi Thời Dịch: “Anh là ông chủ phải không?”

Vừa cãi nhau với Bạc Cận xong, tâm trạng của Bùi Thời Dịch rất vui, bế một chú mèo tam thể, ngẩng đầu nhìn cô gái: “Phải, cô cần giúp gì không?”

Anh có ngũ quan đẹp đẽ, bất kể làm biểu cảm gì đều toát lên vẻ rạng rỡ. Chỉ cần anh mỉm cười là dường như có thể xua tan mọi phiền muộn.

Mặt cô gái càng đỏ hơn: “Tôi… tôi muốn…” Cô lúng túng quay lại nhìn các bạn.

Đúng là một cô gái trẻ, mọi suy nghĩ đều viết lên mặt. Da mặt tuy mỏng nhưng lại rất gan dạ.

Bùi Thời Dịch mỉm cười, chủ động chuyển chủ đề: “Có muốn bế nó không?”

Anh giơ chú mèo Tùng Cao lên.

Tùng Cao rất có tinh thần phục vụ, lập tức ngẩng đầu lên kêu nhẹ một tiếng với cô gái, đôi mắt vàng lục như bảo ngọc.

Trong mắt người bình thường, Tùng Cao chỉ là một chú mèo giống Chinchilla, vì còn nhỏ nên trông giống như một chiếc bánh mới ra lò, không có mùi khó chịu gì. Không những vậy, khi cô gái bế Tùng Cao, cô còn cảm thấy như mình có thể ngửi thấy một mùi sữa thơm thoang thoảng.

Tùng Cao là một chú Bệ Ngạn nhỏ, rất tận tâm với mọi việc. Nó bắt chước Đản Hoàng trong việc “đón tiếp” khách, cúi đầu chạm nhẹ khuôn mặt lông xù vào cánh tay cô gái, nhắm mắt kêu “grừ grừ.”

Khi cảm nhận được lòng bàn chân nhỏ mềm mại của Tùng Cao nhẹ nhàng dẫm trên tay mình, cô gái như muốn ngất.

Trời ơi… Mình đang ở thiên đường sao?

Cô gái ngây ngất ôm Tùng Cao.

Toàn bộ sự chú ý của cô đã bị Tùng Cao cuốn hút, chẳng còn nghĩ gì đến chàng trai đẹp nữa.

Bùi Thời Dịch mỉm cười, lặng lẽ đứng dậy, đi đến quầy lấy một phần bánh ngọt dùng làm quà tặng và đặt trước mặt cô gái, lịch sự nói: “Mời cô dùng, tôi không làm phiền nữa.”

Cô gái gật đầu như điên.

Bùi Thời Dịch mỉm cười lui lại.

Còn Đản Hoàng lại tiếp tục thực hiện vai trò quản lý của mình, đi khắp nơi trong quán. Nếu phát hiện bàn nào không có mèo, nó liền qua ngồi một lát, đảm bảo khách hàng nào vào đây cũng có mèo để vuốt.

Bùi Thời Dịch cũng không rảnh rỗi, trong quán ít nhân viên phục vụ, nên anh cũng giúp phục vụ món tráng miệng.

Còn Bạc Cận…