Tôi Mở Quán Cà Phê Mèo Sau Khi Sống Lại

Chương 43: Đẳng cấp lắm mà lại đi vuốt mèo?

Trên bàn tròn còn để sữa bột mới mở, hiển nhiên là đang chuẩn bị cho mấy chú mèo con bú sữa.

Chú mèo cam nhảy lên bàn, đặt chú mèo tam thể nhỏ xuống, vài giây sau, một chú mèo báo từ đâu nhảy xuống bàn, đáp nhẹ nhàng, khiến không ít người xung quanh giật mình.

Mèo báo ngửi thấy mùi, đưa đầu chui vào túi sữa bột, tự làm mình hoảng sợ, đột nhiên vểnh mông lùi lại. Khi ngẩng đầu lên khỏi túi sữa, bộ lông trên mặt đã dính đầy sữa bột.

Chú mèo tam thể nhỏ vừa leo lên bàn đã bắt đầu cất tiếng meo meo với chú mèo song sinh, dường như đang trách móc: “Sao không gọi tôi cùng đi ăn?”

Chú mèo tam thể đang bám trên người chàng trai kêu một tiếng rồi nhảy xuống, hai cục bông lập tức lăn tròn vào nhau. Đản Hoàng ngồi xổm trên bàn tròn, nhìn hai cục bông lăn đến trước mặt mình, đuôi nhẹ nhàng vỗ lên hai đứa nhỏ đang nghịch ngợm.

Một chú mèo tam thể không nhịn được ôm lấy đuôi lông xù mà cắn.

Lúc này, chàng trai mặc áo thun trắng ngẩng đầu lên, lập tức khiến một nhóm nữ sinh xôn xao. Anh liếc mắt về phía phát ra tiếng động, đưa ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng. Sau đó, anh bế hai chú mèo tam thể vào lòng, thử nhiệt độ của bát sữa, thấy vừa vặn, mới đặt bát trước mặt hai chú mèo.

Mấy chú mèo con nhiều năng lượng nhưng cũng nhanh đói, vừa ngửi thấy mùi sữa đã lập tức cúi đầu uống, không màng đến việc chơi đùa nữa.

Chàng trai đó chính là Bùi Thời Dịch. Nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ, anh pha sữa bột cho mấy chú mèo tam thể để chúng không bị đói.

Bùi Thời Dịch còn pha thêm một đĩa sữa, giơ lên trêu Tùng Cao: “Tùng Cao, có muốn uống sữa không?”

Tùng Cao tự nhận thấy mình đã là một “đứa trẻ lớn,” đương nhiên không chịu uống sữa. Nó kêu lên một tiếng phản đối, úp mặt vào khuỷu tay của Bạc Cận để biểu đạt sự phản kháng với Bùi Thời Dịch vì bị coi là “em bé.”

Bùi Thời Dịch khẽ cười, vai khẽ rung lên.

Bạc Cận chậm rãi vuốt ve lưng Tùng Cao rồi liếc mắt nhìn anh: “Rảnh quá nhỉ?”

Bùi Thời Dịch lập tức thay đổi sắc mặt, liếc nhìn Bạc Cận, tuy bất mãn nhưng đành giữ bình tĩnh vì có người khác ở đó, chỉ hạ giọng kéo dài: “Phải rồi, ngài đẳng cấp lắm, đã vượt qua những thú vui tầm thường rồi.”

Anh đặt đĩa sữa xuống, đỡ một chú mèo tam thể lên cho uống sữa, rồi bất ngờ bế Tùng Cao đi, thản nhiên nói: “Đẳng cấp lắm mà lại đi vuốt mèo?”

Anh không chỉ cãi nhau với Bạc Cận mà còn kéo cả mấy chú mèo vào cuộc, gãi gãi cằm Đồng Tiền và tìm kiếm sự đồng cảm: “Có phải Đồng Tiền cũng nghĩ vậy không?”

Đồng Tiền không cần quay đầu cũng cảm nhận được ánh mắt của Bạc Cận. Đối mặt với câu hỏi “chí mạng” này, Đồng Tiền từ từ nằm xuống bàn, giả chết.

Khó quá đi mà.

...