Sa Bà

Chương 5: Xăm hình

Hiệu quả của thuốc qua đi, đêm nay Đề Đăng lại lạnh nhưng Tạ Cửu Lâu không như trước đây, hắn không ôm chặt người rồi làm.

Hắn nhấc người dậy, cụp mắt nhìn Đề Đăng lay động trên gối, túm chặt lấy chăn, hai chân kẹp chặt lấy eo hắn run lẩy bẩy, cũng không biết là lạnh hay là bị hắn làm nữa.

Ánh mắt đó thoạt nhìn như có lời muốn nói, lại còn mang theo oán giận nữa.

Tạ Cửu Lâu quỳ xuống, ôm eo Đề Đăng, không ngừng đưa đẩy, nói: “Trừng mắt nhìn ta làm gì? Muốn nói gì thì mở miệng đi. Tối qua không phải biết cầu xin người ta lắm sao? Khóc cũng thế, quậy cũng thế, dồn hết cho A Hải Hải của ngươi. Sao đổi thành ta thì ngươi lại câm rồi?”

Đề Đăng nắm lấy bắt tay hắn, tay lại trượt dần xuống cẳng tay, không dễ dàng gì mới nói ra một xíu: “Lạnh.”

“Vậy thì ngươi kêu cho ta nghe đi.” Tạ Cửu Lâu nói: “Tối qua kêu thế nào thì bây giờ kêu như thế.”

Đề Đăng càng nghẹn lời.

Tạ Cửu Lâu lắc đầu, ngước mí mắt lên, không nhìn xuống nữa.

Lại qua một lát, hắn cảm thấy bắp tay mình lại bị nắm lấy lần nữa.

Đề Đăng nhẹ nhàng rêи ɾỉ: “Lạnh.”

Sắc mặt Tạ Cửu Lâu sầm xuống, cúi người lặng lẽ ôm chặt lấy y.

Hai người quấn quýt một chỗ, giường cũng lắc lư kẽo kẹt.

Đề Đăng có được hơi ấm, lập tức dán sát vào lòng Tạ Cửu Lâu, ôm người ta không nỡ nơi tay, đầu cũng dựa vào vai đối phương, hơi thở vụn vỡ trong miệng truyền vào trong tai Tạ Cửu Lâu, giống như tiếng vo ve.

Tạ Cửu Lâu thầm nghĩ: Cái kiểu rên này nghe cũng không tệ. Người kia có người khác kêu cho nghe, hắn cũng được Đề Đăng kêu cho nghe.

Chỉ là tiếng giường kêu to quá, che khuất cả tiếng của Đề Đăng rồi.

Sáng mai phải đổi cái lớn hơn, chắc hơn, có thể để hắn ôm Đề Đăng lăn từ đầu giường bên này đến đầu giường bên kia.

Mặc kệ A Hải Hải gì đó, hắn cũng cướp được người Đề Đăng rồi, chẳng lẽ không cướp được trái tim Đề Đăng sao? Mà trái tim muốn cho ai thì cho đi.

Người ở bên cạnh hắn là được rồi.

Ba trăm năm sau đó, Tạ Cửu Lâu cũng không hỏi thêm một câu nào.

Hôm nay lại đến chạng vạng, ánh tịch dương như cái ngày mà Đề Đăng tiến vào xứ Vô Giới, như cát vàng lẫn với kim cương, hóa thành nước, sau đó bốc hơi vào trong ánh sáng, tản khắp đại điện thứ chín. Trong ánh sáng rực rỡ tản ra mới thấy được sắc tím, trong điện, những vết nứt trên gạch như những sợi ánh sáng mạ vàng.

Đề Đăng ngồi trên điện, tay trái được bọc găng tay da cầm một người được khắc bằng ngọc to như bàn tay, tay phải cầm chặt đao khắc. Y chăm chú, tập trung khắc tượng người nhỏ kia, thoạt nhìn có lẽ là sắp xong rồi.

Tạ Cửu Lâu tìm người khắp nơi không thấy, vừa nói vào trong điện để thử vận may, vừa bước vào đã thấy Đề Đăng ngồi trong ghế mạ vàng, cúi đầu chăm chú, vẻ mặt hiền hòa, thậm chí khóe miệng còn thấp thoáng ý cười.

Hắn thấy Đề Đăng không phát hiện ra nên cố ý đi nhẹ chân, lách qua cột trụ rồi từ bên mép tường đi đến vào cung điện, đến sau lưng Đề Đăng, chắp tay nhìn xem Đề Đăng đang làm gì.

Nhìn một lúc lâu, Đề Đăng cũng không xoay mặt chính diện của tượng người tí hon kia lại.

Có điều y khắc rất tỉ mỉ, nếp nhăn trên y phục đều rõ ràng, đến cả tóc cũng khiến người ta không đếm rõ được.

Tạ Cửu Lâu nhìn đến thẫn thờ. Hắn mím môi cười, nín thở đợi Đề Đăng khắc xong móng tay của tượng nhỏ.

Bức tượng ở trong tư thế ngồi, một tay chống đầu, một tay đặt trên đầu gối, một chân duỗi thẳng, ăn mặc thoải mái, tay áo được buộc lên, nhìn như người hành quân. Có lẽ vừa mới ngủ dậy, đầu tóc người ấy còn tán loạn.

Đề Đăng lật miếng ngọc lại, Tạ Cửu Lâu nhìn thấy trong miệng người nhỏ kia còn ngậm cây lau. Nhìn tiếp, gương mặt này thế mà lại là bản thân trước đây. Từ cách ăn mặc đến cả đoản đao kề bên người cũng là thứ hắn quen dùng.

Tạ Cửu Lâu kinh ngạc sau đó là mừng rỡ. Kinh ngạc là vì rốt cuộc tại sao Đề Đăng lại biết dáng vẻ của hắn lúc chưa vào âm ty, có lẽ là Sở Không Dao nói với Đề Đăng. Còn mừng rỡ là thế mà Đề Đăng lại có lòng vì hắn mà khắc một bức tượng nhỏ thế này, đổi thành Đề Đăng đối xử với người khác thì chẳng bằng một phần mười nghìn cách y đối xử với hắn.

Tạ Cửu Lâu lặng im đứng đó, nhìn Đề Đăng cất đao khắc đi, hai tay cẩn thận vuốt tượng ngọc.

Hắn hỏi: “Đây là ai?”

Đề Đăng nhìn tượng nhỏ thất thần, không hề đề phòng, chỉ buột miệng nói:

“A Hải Hải.”

Vừa mới nói xong, hai người đều sửng sốt.

Đề Đăng ngẩng đầu, nụ cười còn chưa kịp bật ra cùng với niềm vui nơi đáy mắt Tạ Cửu Lâu đều biến mất, hắn nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo, có một cảm giác kỳ quặc nói không nên lời.

Thời khắc nhìn nhau, họ đều thấy cảnh hòa hợp do hiểu lầm vừa rồi tạo thành dần dần vỡ vụng, cuối cùng ánh mắt họ đều thành thật.

Đề Đăng không mở miệng, tượng người bằng ngọc trong tay bị Tạ Cửu Lâu cướp lấy, đập xuống đất, phần ngực bức tượng như bị người ta xẻ ra làm hai.

Tạ Cửu Lâu nhìn thấy vẻ khó coi trên mặt Đề Đăng như ý nguyện.

Hắn thấy Đề Đăng bảo vệ bức tượng nhỏ kia rồi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt y chỉ có sự bi thương thoáng qua chứ không hề có chút trách cứ nào.

Lúc đối diện với Đề Đăng, Tạ Cửu Lâu luôn nhớ đến con linh hươu kia. Lúc nó bị thương cũng nhìn hắn như thế. Nó không oán giận vì vết thương đó không phải do Tạ Cửu Lâu làm, Đề Đăng không oán hận vì điều gì đây?

Hắn không nghĩ nữa, đột nhiên Đề Đăng cúi đầu, năm lấy tay phải của hắn: “Đây là cái gì? Đang yên đang lành, ngươi xăm cái gì lên người mình thế?”

Lúc này hắn mới nhớ tới tại sao hôm nay lại đi tìm Đề Đăng.

Lúc tán gẫu, Sở Không Dao ném cho hắn một cốt châm, nói là đồ chơi mới từ bên ngoài, xăm hình rất tiện, rồi còn nheo mắt đá mày với Tạ Cửu Lâu lẩm bẩm: “Không phải ngươi ghen với A Hải Hải gì đó có nhiều tín vật định tình sao? Bây giờ, cái này...”

Sở Không Dao chỉ cốt châm: “Ngươi cũng để lại chút gì đó trên cơ thể y không phải là được rồi à.”

Hắn ta còn bổ sung thêm: “Sẽ không dễ xóa đi.”

Tạ Cửu Lâu nghiêm túc nghe xong, ngồi thẳng dậy: “Ta ghen bao giờ?”

“... Vậy ngươi trả ta đi.”

“Không trả.”

Trên đường quay về, Tạ Cửu Lâu suy nghĩ xem mình nên xăm cho Đề Đăng cái gì, rồi lại sợ lần đầu tiên làm, không biết nặng nhẹ, đợi lát nữa làm người ta đau thì không biết tốt hay xấu nữa. Nghĩ thế, hắn dừng lại giữa đường, quay về tìm một nơi yên tĩnh, lấy bản thân mình ra luyện tay.

Xăm cho Đề Đăng cái gì đây?

Hắn nhớ đến chiếc đèn lưu ly kia, Đề Đăng vẫn luôn trân trọng thứ đó, cứ xăm cái đó là được rồi. Lại nghĩ đến tay trái của Đề Đăng chưa bao giờ được lộ ra, chỉ có thể xăm trên tay phải y. Mặc dù Tạ Cửu Lâu không quen dùng tay trái, có điều hắn thực sự muốn có hình xăm cùng vị trí với Đề Đăng, hắn căng da đầu xăm cho chính mình. Quả nhiên là hình xăm ra với hình trong tưởng tượng khác nhau đến tám trăm dặm, chỉ sợ Đề Đăng nhìn cũng không nhận ra trên ngón tay phải của hắn là chiếc đèn.

Ngàn tính vạn tính, nhưng giờ đây hắn lại có suy nghĩ khác.

Đề Đăng hỏi hắn, hắn không đáp, chỉ túm chặt Đề Đăng, cười lạnh: “Cái gì? Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết nó là gì.”

Xăm tay gì chứ, xăm đèn gì chứ, những thứ này quá nhỏ, không che lấp được bóng hình trong lòng Đề Đăng.

Tạ Cửu Lâu muốn xăm một hình để nhắc nhở Đề Đăng. Mặc kệ sau này y có ở đây hay không ở đây nữa, y muốn hay không muốn, hắn phải để cho Đề Đăng ngày nào ngủ dậy mặc y phục, đi ngủ cởi đai lưng, sợ hãi cũng được, căm ghét cũng được, chỉ cần Đề Đăng cúi đầu, chỉ cần y còn cơ thể này, y sẽ nhớ tới hắn.

Hình xăm tính da^ʍ đó, hắn xăm tròn ba canh giờ.