Sa Bà

Chương 4: Ngươi thấy ta giống ai?

Lúc Đề Đăng tỉnh lại, Tạ Cửu Lâu đang ngồi bên cạnh y, một tay chống đầu một tay nghịch cây trâm tối qua y ném sang một bên.

Nói là trâm nhưng thực tế nó chỉ là cây đũa ngắn bằng vàng. Trâm có một đôi, đầu nhỏ hơn cắm vào búi tóc Đề Đăng, không nhìn kỹ thì chỉ cho rằng đấy là hai cây trâm ngọc vàng. Từ khi vào xứ Vô Giới đến nay, Đề Đăng luôn mang nó bên mình, trừ lúc tắm rửa ra, phần lớn thời gian còn lại chúng đều trên tóc y.

Bên trên búi tóc là chiếc mũ vải viền vàng như mũ thư sinh thời Nho giáo, không quá lớn, chỉ hai miếng vải, ở giữa được gập dựng lên, bẻ ngoặt về phía sau, chiều ngang khá rộng, không bao quanh đầu, chỉ vừa che tóc, để lộ ra đầu trâm và đuôi trâm hai bên, sau đầu còn có hai cái đai, thoạt nhìn rất giống thư sinh.

Đôi đũa ngắn này được cắt gọt tinh tế, nhỏ nhắn, trên đầu mạ vàng, thân đũa làm bằng phỉ thúy ngọc bích trong suốt, ngọc lên màu rất đẹp, không có vân đá với vết nứt. Trên thân đũa có hai rãnh ngọc bích được khoét ra, chỗ gồ lên tạo hình thành nhánh cỏ mảnh quấn quanh thân đũa cho đến phần cuối, giống như hai con rắn, phần rãnh được mạ vàng. Mấy năm nay, Tạ Cửu Lâu nhìn thấy vô số đồ chơi bảo bối được người có tay nghề khéo léo tạo ra ở bên ngoài, hắn khó mà thích cặp đũa này từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ là hắn cầm ở giữa để cân bằng nó luôn có cảm giác trọng lượng chênh lệch.

Hình như... bên trong trống không.

Thứ đồ này được làm tinh tế như thế, lẽ nào còn có thể bị cắt xén nguyên liệu bên trong sao?

Tạ Cửu Lâu đang suy đoán, Đề Đăng nhíu mày hừ nhẹ một tiếng rồi chậm rãi mở mắt.

Hai người bất ngờ nhìn vào mắt nhau, Đề Đăng nhìn xuống tay Tạ Cửu Lâu theo bản năng, rất nhanh đã chú ý đến cây trâm.

“Tỉnh rồi?” Tạ Cửu Lâu hỏi trước, thấy Đề Đăng nhìn chằm chằm cây trâm trong tay mình, hắn ném đồ lên chăn trên người Đề Đăng, lạnh lùng: “Căng thẳng cái gì?”

Đề Đăng cầm cây trâm rồi hỏi: “Không phải đã bảo ngươi đừng chạm vào rồi sao?”

Y nói xong, không nghe thấy tiếng động nên nhìn qua, sắc mặt Tạ Cửu Lâu rất khó coi.

“Ta muốn chạm vào?” Tạ Cửu Lâu nghẹn lời: “Ngươi không khỏi xem trọng nó quá rồi. Ở Sa Bà này, ta nhìn thấy không biết bao nhiêu bảo bối được mang vào âm ty, ai thèm cái này của ngươi?”

Đề Đăng không đấu khẩu với hắn, y cúi đầu cài cây trâm lên.

Tạ Cửu Lâu đấm một phát vào chăn bông, vốn là đầy một bụng tức, lúc này không trút hết ra không được: “Rốt cuộc là ngươi tỉnh lại rồi hay còn đang mê mang thế? Sao hả, tối qua tự mình làm gì đều không nhớ nữa rồi? Đồ vật là ngươi mắt nhắm mắt mở tự đưa đến trước mặt ta, giờ thành lỗi của ta rồi. Ngươi thấy ta giống ai? Là Cửu điện hay là A Hải Hải của ngươi?”

Đề Đăng đang cắm trâm cài vào tóc, nghe thấy lời này thì cứng đờ người ngồi trên gối.

Y ngẩng đầu hỏi: “Tối qua xảy ra chuyện gì?”

Tạ Cửu Lâu thấy người này thực sự không nhớ gì cả, trái tim cuối cùng cũng thoải mái hơn chút, hắn không đáp lại, ngược lại nhìn miếng ngọc trên cổ Đề Đăng rồi hỏi: “Đây cũng là hắn ta tặng ngươi sao?”

Dây chuyền này là một chiếc nhẫn ngọc, tay nghề chế tác thua xa trâm cài tóc kia, Tạ Cửu Lâu nhân lúc Đề Đăng ngủ đỡ sờ trộm rồi nhìn tỉ mỉ, nhẫn có đường vân, nhìn giống như một con thú.

Sắc mặt Đề Đăng dần trở nên âm u, căng thẳng hỏi: “Ta còn nói gì nữa?”

Tạ Cửu Lâu nhìn y cảnh giác thế này, cả người đều thoải mãi, hắn lật người xuống giường, đi ra ngoài. Còn không quên mỉa mai: “Ngọc trắng tì vết, chế tạo thô thiển. Tay nghề A Hải Hải của ngươi chẳng qua cũng chỉ có thế.”

Khi quay lại, Đề Đăng không còn đó nữa.

Tạ Cửu Lâu bước vào trong phòng thì ngẩn ra, sau đó quay đầu xông ra ngoài.

Hắn tìm những nơi Đề Đăng thường đến trong âm ty một lượt, không tìm thấy bóng dáng y đâu, cuối cùng mới đến Minh kiều... Nếu muốn thoát khỏi thế giới Sa Bà, bước vào xứ Vô Giới nhất định phải đi qua cây cầu này, nếu như muốn quay lại cũng phải đi qua chỗ đó.

Lúc này Đề Đăng đang ngồi xổm trên cầu thất thần, Hạc Đỉnh Hồng ngồi trên thuyền dưới cầu. Bên dưới cầu là dòng sông đã khô cạn nứt nẻ từ lâu, trên thuyền trồng đầy thược dược.

Hắn ta hất cằm với Đề Đăng: “Có người tìm ngươi kìa.”

Vừa mới dứt lời, một bàn tay Đề Đăng đặt trên mặt giày bị nhấc lên, hại y suýt nữa ngã sang bên cạnh.

Y ngẩng đầu, là gương mặt lạnh lẽo của Tạ Cửu Lâu: “Âm ty xứ Vô Giới của ta là nơi để ngươi đùa nghịch vậy sao? Bao nhiêu người cầu cạnh không được, ngươi thì hay rồi, muốn đến thì đến, muốn đi là đi à?”

Đề Đăng nhíu mày: “Cái gì?”

Hạc Đỉnh Hồng bên dưới cầu vừa nghe đã hiểu, hắn ta cười rồi nhìn phía trên cầu.

Vị trí của Đề Đăng, nếu bước thêm mấy bước nữa, xuống cầu chính là ra khỏi âm ty, bước vào sông Võng Nhiên, đến Mạc Tri chi cảnh rồi.

Tạ Cửu Lâu hừ một tiếng, rồi cúi đầu ngồi xuống, chẳng nói hai lời mà túm lấy Đề Đăng vác lên vai mình, một tay khác thì cầm chiếc đèn mỹ nhân được Đề Đăng để bên chân lên rồi quay về.

Hắn ném người lên giường, vừa nhấc đầu gối bước lên đã bị Đề Đăng cản lại.

“... Ta không muốn.” Đề Đăng né tránh ánh mắt hắn. “Tối nay không muốn.”

“Sao thế?” Tạ Cửu Lâu nghiếng đầu, cười nói: “Tối qua nếm được ngon ngọt, tỉnh dậy, không quên được dư vị của hắn ta, nào có thể chấp nhận ta nữa hả?”

Đề Đăng như muốn phản bác, miệng hé ra rồi lại ngậm lại, nuốt lời muốn nói xuống.

Tạ Cửu Lâu quay người, tách hai chân Đề Đăng ra, ấn người xuống dưới thân mình, đè chặt nói: “Ngươi cũng không nghĩ xem. Không quên được thì sao, chẳng qua là một gương mặt thôi. Cảm giác kia có tốt hơn nữa thì cũng là do ta mang lại.”

Đề Đăng lại lạnh lẽo.

Y vừa lạnh, hô hấp sẽ khó khăn nhẹ nhàng thở ra, y hỏi Tạ Cửu Lâu: “Ngươi đang giận sao?”

Bấy giờ Tạ Cửu Lâu mới buông y ra, nhổm người dậy, quay đầu “Ha” một tiếng, sau đó cao giọng: “Ta tức giận? Ta có gì mà phải giận? Ở xứ Vô Giới này, ta muốn có thì gì mà không được? Tối qua khóc lóc xin người khác làm cái này làm cái kia cũng chẳng phải ta! Ta chẳng có gì mà phải giận hết!”

Nói xong quay người muốn rời đi.

Đề Đăng kéo hắn lại: “Ngươi đang tức giận.”

Sống lưng Tạ Cửu Lâu cứng đờ, không ừ hử gì.

Nhưng cũng không rút tay ra.

Đề Đăng nhìn góc nghiêng của người này dưới ánh đèn, chỉ thấy Tạ Cửu Lâu tức đến sụn mềm trên cổ gồ cả lên, hàm dưới bạnh ra, tai cũng đỏ lên.

“Ta chỉ đến cầu ngồi một chút thôi.” Đề Đăng vừa nói, vừa nhéo cổ tay Tạ Cửu Lâu.

Hôm nay Tạ Cửu Lâu mặc chiếc áo dài tay, ngoài cùng là áo choàng nền đen thêu hoa văn màu đỏ, Đề Đăng nhẹ nhàng nắm cổ tay hắn, dần dần, lặng lẽ luồn ngón cái vào trong cổ tay áo của Tạ Cửu Lâu. Vừa mới duỗi một đầu ngón tay vào, da tay chạm tới da thịt của Tạ Cửu Lâu, từng tấc xoa nắn, vừa sờ vào đến bên trong tay áo thì dừng lại, sau đó cọ sát tới lui trong khu vực nhỏ đó.

Từ lúc ngón cái của Đề Đăng động đậy, Tạ Cửu Lâu đã cúi xuống, để Đề Đăng sờ một lát, hắn mới quay người đè y xuống hỏi: “Rốt cuộc ngươi có muốn hay không?”

Đề Đăng chỉ nhìn hắn chăm chú, không nói lời nào.

Một lát sau, Đề Đăng ngửa mặt lên, ghé sát vào bên cổ Tạ Cửu Lâu, chóp mũi như có như không cọ vào cắm hắn, nhỏ giọng: “Bên ngoài trời tối lạnh, đừng ra ngoài.”