Phương Pháp Chăn Nuôi Nam Thần Đế Quốc

Chương 15: Có Phúc Cùng Hưởng, Nhưng Không Có Nạn Cùng Chia! (1)

"Tiểu Ninh ngoan, anh cất những thứ đó đi trước, nếu không lát nữa sẽ có rất nhiều người tới tranh giành đồ ăn với Tiểu Ninh, Tiểu Ninh sẽ ăn không được. Chờ những người kia đi rồi, anh chỉ cho một mình Tiểu Ninh ăn thôi, được không?" Cố Hiểu An vừa trấn an Cố Hiểu Ninh, vừa chú ý tới động tĩnh bên ngoài. Quả nhiên, bên ngoài nơi cậu ở, càng ngày càng nhiều người tụ tập.

Haiz...Lần này cậu chỉ lo tập trung vào việc lấp đầy dạ dày của mình, mà quên mất vấn đề môi trường, lần sau cậu nhất định sẽ không bất cẩn như vậy.

"Ừm, anh trai cũng ăn." Cố Hiểu Ninh nghe được lời giải thích của Cố Hiểu An cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhóc vẫn không quên, nhóc cũng muốn anh trai của mình ăn.

"Tiểu Ninh thật ngoan." Cố Hiểu An càng cảm thấy may mắn khi có được một người em trai hiểu chuyện, ngoan ngoãn như vậy. Cho dù cậu không ăn, cậu cũng cam tâm tình nguyện cho Cố Hiểu Ninh toàn bộ.

"Lát nữa sẽ có rất nhiều người tới, bọn họ đều muốn tranh giành đồ ăn với Tiểu Ninh. Vì vậy, đến lúc đó, Tiểu Ninh phải nói chuyện với bọn họ, nhờ anh nói cho bọn họ biết, biết không, đừng trả lời bất cứ điều gì với bọn họ." Cố Hiểu An dặn dò Cố Hiểu Ninh, cậu phát hiện những người kia cơ hồ đều đã ở ngoài cửa.

Quả nhiên, không lâu sau, liền có người bắt đầu gọi cửa.

"Hiểu An, Hiểu Ninh, hai đứa có ở trong đó không?" Một dì hàng xóm hỏi.

Cố Hiểu Ninh nghe được thanh âm này, nhớ tới lời Cố Hiểu An vừa mới dặn dò, tưởng những người kia tới đây cùng nhóc tranh đoạt miếng ăn, nhóc không khỏi cứng người.

Cố Hiểu An an ủi Cố Hiểu Ninh, sau đó đứng dậy đi ra khỏi nhà, nhìn thấy trước cửa nhà mình tụ tập nhiều người như vậy, cậu không khỏi giật mình, tựa hồ chịu kinh hách, thấp giọng nói: "Dì Lưu, sao dì lại ở đây."

Dì Lưu nhìn phía sau nhiều người như vậy, xem ra đã dọa tới hai anh em Cố Hiểu An, cũng biết bọn họ đột ngột tiến tới, bất quá bà vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn. Nếu bọn họ thật sự có thể biết Cố Hiểu An đang làm cái gì, có lẽ sau này bọn họ sẽ không phải chịu đói. Vì thế, liền ném cảm giác chột dạ cùng áy náy ra sau đầu, lôi kéo làm quen với Cố Hiểu An: "Mọi người chỉ là tới đây xem hai đứa có cần gì không, dù sao hai đứa cũng chỉ là hai thằng nhóc choai choai. Có một số việc hai đứa không thể xử lý được, chúng ta đều là hàng xóm, nên đương nhiên có thể giúp đỡ liền giúp đỡ."

Cố Hiểu An nghe xong lời dì Lưu nói, trong lòng không khỏi trợn tròn mắt, cười lạnh, nếu đúng như những gì những người kia nói, nguyên chủ Cố Hiểu An cũng sẽ không đến mức bị chết đói.

Đối với Cố Hiểu An hiện tại mà nói, nguyên chủ chỉ là một thiếu niên 15 tuổi, nhưng cuối cùng lại chết đói, thật sự rất là đáng thương. Nếu những người kia có thể giúp đỡ nguyên chủ một chút, thì dù hắn có nhịn ba ngày, cũng sẽ không có kết quả như vậy.

"Đúng vậy, nếu hai đứa có khó khăn gì, đừng giấu trong lòng, cứ nói cho chúng ta biết, mọi người còn có thể giúp đỡ hai đứa, người ta thường nói, có nạn cùng chia." Một nam nhân trung niên nói, nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía sau Cố Hiểu An, hận không thể đốt một cái lỗ trên tấm bìa cứng cản trở tầm nhìn của ông.

Cố Hiểu An làm như không nhìn thấy ánh mắt của đối phương, nhưng trong lòng không khỏi trợn tròn mắt, có nạn cùng chia, câu tiếp theo của mọi người có phải là có phúc cùng hưởng không?

Những người kia rõ ràng tới đây là vì mùi thơm đồ ăn của cậu, may mắn là hôm nay cậu đã ký khế ước với hệ thống Trù Thần, nếu không thật sự sẽ không có chỗ nào để giấu đồ ăn.

--------o0o--------

Hết chương 15