Nhìn nhiều đồ dùng làm bếp quen thuộc như vậy, Cố Hiểu An không chỉ tâm ngứa mà tay cũng ngứa. Hận không thể chọn hết, nhưng đáng tiếc lúc này chỉ có thể chọn một, điều này khiến Cố Hiểu An nảy ra ý niệm thăng cấp nhanh chóng để có thêm đồ dùng làm bếp.
Nhưng ý niệm này chỉ thoáng qua mà thôi. Bây giờ ngay cả vấn đề cơm ăn áo mặc cũng không giải quyết được, còn chưa tìm ra biện pháp thăng cấp, nghĩ tới những chuyện này vẫn còn quá xa.
Cố Hiểu An suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chọn cái chảo, không rõ lần thăng cấp để chọn đồ dùng làm bếp tiếp theo sẽ diễn ra khi nào. Vì vậy, đồ dùng làm bếp cậu chọn bây giờ phỏng chừng sẽ phải dùng trong một thời gian dài.
Chảo không chỉ dùng để nấu ăn, mà còn có thể dùng để nấu súp, làm bánh nướng như một món ăn chính, đương nhiên nếu không có nguyên liệu nấu ăn cũng sẽ vô dụng.
Cố Hiểu An nhẹ nhàng ấn xuống cái nút dưới chảo, cái nút lập tức xuất hiện trước mặt cậu. Cái nút bấm dưới các đồ dùng làm bếp khác chuyển sang màu xám, biểu thị không thể ấn xuống và lấy ra được.
Bệ bếp nấu ăn là do Cố Hiểu An chế tạo, củi dùng nhóm lửa là cành khô nhặt được trong khu rừng. Không có muỗng, Cố Hiểu An làm một đôi đũa to, dài và dày, giống như đôi đũa dùng để chiên bánh quẩy ở hiện đại, để xào đồ ăn.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu dầu muối, nhưng trong những thời kỳ đặc kỳ, không có dầu muối, Cố Hiểu An cũng bắt đầu xào rau, cậu thật sự đói bụng, không chịu nổi nữa.
Dù không có dầu muối, mùi thơm của khổ qua đen xào nhanh chóng tràn ngập toàn bộ cái lều tạm bợ. Thậm chí còn bay đi rất xa, thu hút chú mèo nhỏ hấu ăn Cố Hiểu Ninh.
"Oa, anh đang làm gì vậy? Thơm quá nga." Cố Hiểu Ninh nhìn những miếng khổ qua đen trong nồi, miệng chảy nước miếng.
"Tiểu Ninh ngoan, em chờ một chút nha, sẽ được ăn sớm thôi." Cố Hiểu An nói, nhìn Cố Hiểu Ninh háo hức nhìn chằm chằm vào chảo, không khỏi cười nhẹ.
"Mùi gì thế? Thơm quá a!"
"Tôi chưa từng ngửi thấy mùi thơm như vậy, rốt cuộc là thứ gì vậy?"
"Mùi này làm tôi cảm thấy đói bụng."
"Hình như là đến từ nhà Cố Hiểu An."
"Chúng ta mau đi xem thử mùi thơm này là gì đi?"
Bởi vì nhà của mọi người đều được làm bằng bìa cứng, ngoài tầm nhìn ra, về cơ bản không có gì khác biệt lập cả. Vì vậy, mùi thơm đồ ăn mà Cố Hiểu An nấu nhanh chóng bay ra ngoài, đến từng nhà gần đó, thu hút sự thèm ăn của mọi người.
Đương nhiên, mọi người thảo luận cùng nói chuyện đều không hề lọt vào tai Cố Hiểu An, khiến cậu nhịn không được thấp giọng chửi rủa.
Chết tiệt, cậu quên mất trên tinh cầu này không có thứ gọi là xào rau. Ngay cả đồ ăn có thể ăn được cũng không có người tìm được, nếu không bọn họ cũng sẽ không nóng lòng chờ đợi Đế Tinh phân phát vật tư.
Có lẽ có người cảm thấy chỉ là món xào mà thôi, nên không cần phải ầm ĩ như vậy.
Nhưng trên một tinh cầu không đủ ăn như vậy, có nhiều đồ ăn chắc chắn cũng giống như tính mạng. Người biết nấu ăn lại càng hiếm hơn, nên cậu vẫn hiểu đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội. Không có năng lực bảo vệ mình cùng em trai, cậu tuyệt đối không thể để nhiều người biết cậu đã tìm được đồ ăn có thể ăn được. Hơn nữa còn sẽ tiếp tục nấu, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.
"Số 7, cậu có thể tạm thời thu mấy thứ này lại được không, bao gồm chảo đồ ăn này." Cố Hiểu An vội vàng thương lượng với Số 7.
"Không thành vấn đề." Số 7 nói, những thứ trước mặt lập tức biến mất. Bao gồm cả bệ bếp của Cố Hiểu An. Nếu không phải mùi thơm tràn ngập cái lều, cậu sẽ cho rằng hết thảy đều là ảo giác của cậu.
"Anh, sao lại biến mất rồi?" Cố Hiểu Ninh nhìn chảo đồ ăn trong nháy mắt biến mất, vội vàng chạy tới chỗ ban đầu là bệ bếp để kiểm tra, nhưng kiểm tra mấy lần cũng không thấy. Đôi mắt to của nhóc không khỏi ngập nước, như thể giây tiếp theo sẽ rơi xuống.
--------o0o--------
Hết chương 14