"Còn không mau tìm món thứ hai có thể ăn đi, nếu không hôm nay chúng ta đều sẽ đói bụng." Cố Hiểu An cố ý không kiên nhẫn nói với Số 7.
Sau khi nghe được lời Cố Hiểu An nói, Số 7 vốn đã chuẩn bị tốt việc chủ nhân sẽ giải trừ khế ước, nhưng không ngờ nó lại nghe được chính là như vậy, nhất thời không phản ứng.
"Cậu ngốc à?" Cố Hiểu An nhìn bộ dáng ngơ ngác của Số 7, không khỏi nhớ tới đời trước những đứa trẻ đáng yêu ở viện phúc lợi. Có một số đứa cũng ngơ ngác như vậy, nhưng lại manh manh, nghĩ tới đây, trái tim của Cố Hiểu An lại càng mềm hơn.
Ngoài việc ban đầu rất kinh ngạc cùng lo lắng về hệ thống Trù Thần, nhưng sau khi Số 7 hiện hình và xuất hiện trước mặt cậu, thật ra cậu chưa từng nghĩ tới việc giải trừ khế ước.
Đặc biệt là Số 7 nhỏ nhắn cùng đáng yêu như vậy, khiến cậu có cả giác như đang nuôi sủng vật, đương nhiên sẽ không nghĩ tới việc giải trừ khế ước.
Cho dù hệ thống Trù Thần thật sự không giúp được cậu, thì chỉ vì Số 7, cậu rất vui khi có người thứ hai ở bên cạnh mình ngoài em trai, nga, không đúng, là tinh linh.
"Chủ nhân?" Đây là lần đầu tiên Số 7 nhìn thấy Cố Hiểu An cười, thật vất vả nó mới lấy lại tinh thần, lại lần nữa rơi vào xuất thần. Tuy nhiên, lần này nó đã khôi phục nhanh chóng, biết được Cố Hiểu An không có ý định giải trừ khế ước. Số 7 phấn khích tới mức muốn tiến lên hôn cậu một cái, tất nhiên nó nghĩ như thế nào, liền cứ làm như thế náy.
Bất quá Số 7 không lớn hơn ngón tay cái, nên bay về phía trước hôn Cố Hiểu An, giống như cả thân thể đều áp vào mặt Cố Hiểu An, mềm mại, đến mức khiến vẻ mặt Cố Hiểu An cũng dịu dàng hơn.
Một người cùng một tinh linh đi một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được món thứ hai có thể ăn được. Tuy nhìn có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng sau khi so sánh với quả hồng đầu tiên, Cố Hiểu An rất nhẹ nhàng tiếp nhận món này. Điều quan trọng nhất là nó tương đối lớn, hẳn là đủ cho cậu và Cố Hiểu Ninh ăn.
Sau khi một người cùng một tinh linh tìm đủ đồ ăn, bọn họ nhanh chóng rời khỏi khu rừng, dù sao Cố Hiểu Ninh ở nhà một nhìn, Cố Hiểu An vẫn rất lo lắng.
Bọn họ đi vòng quanh bên ngoài khu rừng một hồi lâu, nhưng vì khu rừng có hình tròn, nên phải mất khoảng một giờ mới về được nhà.
Ngay khi nhìn thấy nơi bọn họ ở từ xa, Cố Hiểu An nhìn thấy Cố Hiểu Ninh đang đứng ở cửa nhìn về phía này. Cố Hiểu Ninh dường như đã nhìn thấy bọn họ, gương mặt nhỏ lo lắng của nhóc lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó chạy thẳng về phía bọn họ.
"Anh, cuối cùng anh cũng về rồi. Tiểu Ninh còn tưởng anh không cần Tiểu Ninh nữa." Cố Hiểu Ninh nhào vào trong lòng Cố Hiểu An, nghẹn ngào nói.
"Tiểu Ninh ngoan, sao anh lại không cần Tiểu Ninh chứ, nhìn anh mang gì về cho em này?" Cố Hiểu An từ trong ngực lấy ra một nắm nhỏ quả hồng, đưa tới trước mặt Cố Hiểu Ninh, đỏ rựa tròn vo rất là thảo hỉ. Quả nhiên, sau một hồi Cố Hiểu Ninh đã vứt hết lo lắng ra sau đầu.
"Anh, đây là cái gì?" Cố Hiểu Ninh đưa tay lấy một quả hồng, ngẩng đầu nhìn quả nhỏ màu đỏ giữa ngón tay, vươn cái lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ khóe môi, như muốn ăn.
Cố Hiểu An sờ đầu Cố Hiểu Ninh, nhìn thấy nhóc như vậy không nhịn được cười: "Đây là quả hồng, anh hái cho Tiểu Ninh, có thể ăn được nga."
Cố Hiểu An phát hiện, cậu còn chưa nói xong, Cố Hiểu Ninh đã nhanh như chớp bỏ quả hồng vào miệng mình khi nghe thấy ba chữ "Có thể ăn". Thậm chí nhóc còn không nhai mà nuốt trọn, như thể sau này sẽ không thể ăn được nữa, khiến Cố Hiểu An cảm thấy rất đau lòng.
--------o0o--------
Hết chương 12