"Chủ nhân, tôi thấy phía trước có một thứ ăn được." Số 7 hưng phấn bay vòng quanh Cố Hiểu An vài vòng, sau đó dẫn đầu dẫn Cố Hiểu An đi tới thứ mà nó mới nhìn thấy.
Nghe được tin tốt do Số 7 mang đến, Cố Hiểu An cũng rất vui mừng, dù sao cậu đã đi quá lâu, không tìm thấy được gì. Cố Hiểu An đang tính bỏ cuộc và quay về, nhưng không ngờ lại cho cậu một kinh hỉ, mặc kệ là cái gì, miễn là có thể ăn được.
Cố Hiểu An tràn đầy hi vọng chạy tới, nhìn quanh chỗ Số 7 đang đứng, cố gắng tìm thứ có thể ăn được.
Cố Hiểu An nhìn thoáng qua, thấy một loại cây leo giống như ở hiện đại, phía trên lủng lẳng một đám quả to giống như quả dưa lê, lập tức mỉm cười chạy tới.
Cố Hiểu An đưa tay muốn hái dưa lê, Số 7 sợ hãi vội vàng nói: "Không phải nó, không phải nó."
Nghe thấy giọng nói của Số 7, tay Cố Hiểu An dừng lại giữa không trung, cậu hơi thất vọng nhìn "Quả dưa lê", miễn cưỡng thu tay lại. Ngay sau đó, Cố Hiểu An lại thấy gần "Quả dưa lê" là "Quả nhỏ", lại lần nữa hưng phấn đưa tay.
"Cũng không phải nó." Giọng Số 7 lại lần nữa vang lên, để Cố Hiểu An lần nữa miễn cưỡng thu tay lại, tiếp tục tìm đồ ăn.
Kỳ thật ở đây có nhiều loại thực vật giống với các loại thực vật ở hiện đại, nhưng màu sắc cùng kích thước lại khác nhau. Cậu thật sự không dám xuống tay, lần này nếu không phải Số 7 chắc chắn có thứ ở đây có thể ăn được, cậu chắc chắn sẽ không xuống tay với "Quả dưa lê" cùng "Quả nhỏ" kia.
Quả nhiên, những thứ đó tạm thời không thể ăn.
Sau đó, Cố Hiểu An lại tìm được mấy thứ, nhưng lần lượt đều bị Số 7 nhất nhất phủ quyết, cuối cùng sức lực tức giận đều không có.
"Tôi đã tìm khắp nơi, nhưng chẳng có thứ gì ăn được như lời cậu nói." Cố Hiểu A hơi nhụt chí, cậu thật sự đã tìm khắp khu vực này, nhưng lại không tìm thấy ở bất kỳ ngóc ngách nào.
Nghĩ tới đây, Cố Hiểu An đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, chậm rãi quay đầu về phía Số 7.
"Nó ở đây này." Có lẽ Số 7 không chịu nổi nữa, nên bay xuyên qua đám dây leo rối rắm, tới bên cạnh thứ ăn được. Sau đó hái một quả, bay về phía Cố Hiểu An, đưa quả cho Cố Hiểu An.
Cố Hiểu An nhìn quả trước mặt còn không bằng móng tay út của cậu, trầm mặc hồi lâu.
Điều quan trọng nhất chính là, nhỏ như vậy, phải bao nhiêu mới có thể no bụng?
Cái gì mà hệ thống Trù Thần, quả nhiên không đáng tin cậy.
Đương nhiên, cuối cùng Cố Hiểu An cũng không có thật sự đánh Số 7 một trận, hết thảy đau lòng đều hóa thành một tiếng than dài.
Số 7 thấy thế, biết chủ nhân của mình nhất định là không hài lòng, kỳ thật ngay cả chính nó cũng có chút áy náy.
Quả hồng này thật sự rất nhỏ, đối với nó có lẽ là đủ, nhưng đối với chủ nhân mà nói phỏng chừng không đủ nhét kẽ rằn, nhưng đã tìm lâu như vậy vẫn không tìm được thứ gì có thể ăn. Số 7 rất lo lắng Cố Hiểu An sẽ vứt bỏ mình, nên khi nhìn thấy quả hồng, Số 7 vui mừng đến mức không suy nghĩ nhiều. Chỉ muốn nhanh chóng hướng Cố Hiểu An tranh công, để cậu biết nó hữu dụng, không thể vứt bỏ nó.
Nhưng hiện tại xem ra, vẫn là không được.
Vẻ mặt hưng phấn vốn có của Số 7 dần dần nguội đi, hai cái tai nhỏ trên đầu và cái đuôi sau lưng cũng rũ xuống vì cảm xúc hạ xuống, khiến nó trong đặc biệt chán nản và đáng thương.
Cố Hiểu An không đành lòng nhìn Số 7 như thế này, cậu vấn thích Số 7 trong trạng thái hoạt bát và động kinh hơn.
--------o0o--------
Hết chương 11