Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 56: Không Rõ Ràng

Kiều Yến Hi đang giải quyết một vấn đề thì thông báo lại tiếp tục vang lên: "Công ty Hồng gia đã thông báo về việc điều chỉnh giá cả. Do chi phí nguyên vật liệu và nhân công tăng lên, tất cả các máy truyền cảm sẽ tăng giá từ tháng tám, với mức điều chỉnh là hai mươi phần trăm."

"Có bệnh à? (*)" Tuy cơ thể vẫn yếu ớt, trong giọng nói của Du Thanh Chi lại lộ ra tia sắc bén, "Lúc đầu hợp tác, họ đã cam kết mức giá tốt nhất với tôi, vì vậy tôi mới chọn họ. Giờ đây chỉ sau chưa đầy một năm hợp tác, họ đã tăng giá lên hai mươi phần trăm. Tôi không chấp nhận sự điều chỉnh này, để bộ phận mua sắm liên hệ với họ đi. Chúng ta chỉ có thể chấp nhận những điều chỉnh hợp lý, còn hiện tại thì không. Nếu cần, hãy tìm kiếm các nhà cung cấp khác với giá cả cạnh tranh hơn."

(*): Bị khùng hả?

Kiều Yến Hi nhanh chóng phản hồi lại tin nhắn.

Sau khi hoàn thành một số công việc, Du Thanh Chi nhìn ra khung cảnh chiều tà bên ngoài cửa sổ rồi nói: "Kiều Yến Hi, ở nhà cả ngày khó chịu quá, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút."

Kiều Yến Hi khép máy tính lại, để sang một bên, "Vậy trước tiên em hãy thay quần áo khác đi."

"Không cần, chỉ là đi dạo trong vườn hoa thôi mà."

Kiều Yến Hi đỡ Du Thanh Chi ra cửa, cô nói: "Tôi chỉ bị cảm nhẹ, không cần phải dìu dắt như thế này, anh cứ để tôi tự đi."

Kiều Yến Hi nghe vậy thì chuyển sang nắm tay cô, cùng nhau xuống cầu thang.

Trong vườn, hoa tường vi có thời kỳ nở hoa rất dài, vẫn còn nhiều bông nở đến tận bây giờ.

Du Thanh Chi đi quanh một vòng, ánh mắt vô tình chú ý đến những bông hoa quỳnh đang phát triển bên giàn hoa. Cô kéo Kiều Yến Hi lại gần, ngồi xuống và nói: "Kiều Yến Hi, hoa quỳnh sắp nở rồi nè."

"Một, hai, ba... Sáu, tổng cộng có sáu nụ hoa, bông này và bông kia, chắc chắn sẽ nở vào đêm nay." Cô quay đầu nhìn anh, "Tối nay chúng ta ngồi ở đây chờ xem hoa quỳnh nở nhé."

Kiều Yến Hi đáp: "Ừm, được."

Nhiệt độ cơ thể Du Thanh Chi sau bữa tối hạ xuống còn 36.8 độ. Sau khi ăn xong, cô vội kéo Kiều Yến Hi ra vườn, nơi có những bông hoa quỳnh đang nở rộ.

Trong vườn có không ít côn trùng và muỗi khiến làn da mịn màng của cô bị đốt vài chỗ. Chịu đựng những vết đốt, cuối cùng cô vẫn được như ý nguyện khi tận mắt ngắm toàn bộ quá trình hoa quỳnh nở. Đến mười giờ tối, nhiệt độ cơ thể cô lại tăng lên 39 độ.

Kiều Yến Hi cảm thấy bất lực, Du Thanh Chi thật sự rất biết cách hành hạ bản thân.

Du Thanh Chi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Trong khoảng thời gian đó, cô đã lợi dụng sự không thoải mái của cơ thể để danh chính ngôn thuận biến Kiều Yến Hi thành "trợ lý riêng" của mình.

Hiện tại, Kiều Yến Hi đang được "dùng" rất tốt, cô đang suy nghĩ về cách nào đó để khiến Kiều Yến Hi tự nguyện tiếp tục làm trợ lý cho mình. (Ý là chị nhà khen anh rất được việc á).

------

Vào thứ sáu, sau hai ngày nghỉ ngơi, Du Thanh Chi trở lại công ty làm việc. Kiều Yến Hi lái xe ra ngoài, đến chạng vạng thì mua một ít quà tặng rồi ghé thăm Chu gia.

Biết Kiều Yến Hi sẽ đến, Chu Vọng Sơn đã cố ý về nhà sớm hơn thường lệ.

Trong nhà, bữa tối đã được chuẩn bị chu đáo từ sớm để tiếp đãi anh.

Trên bàn cơm, Chu Vọng Sơn nói: "Yến Hi, mặc dù cha con không còn ở đây, nhưng bác đã nhìn con lớn lên và xem con như nửa đứa con trai của mình. Con đến thăm nhà, bác thật sự rất vui."

Đã nửa năm trôi qua, mặc dù anh vẫn ở Nam Thành nhưng lại chưa từng đến đây thăm hỏi. Lần trước vào dịp Tết Đoan Ngọ, vợ của Chu Vọng Sơn đã gọi điện mời anh đến ăn cơm, kết quả là anh cũng không đến.

Nhìn lại, anh cảm thấy mình thật thiếu sót trong việc giữ phép tắc.

Kiều Yến Hi nói: "Vậy sau này con sẽ thường xuyên đến thăm bác Chu."

"Cái này được." Chu Vọng Sơn đáp: "Bác nghe Phỉ Lâm nói rằng con muốn khởi nghiệp ở Mỹ?"

"Vâng, con với một người bạn thân đang cùng nhau thành lập một công ty, hiện tại mới chỉ trong giai đoạn khởi đầu."

"Đây là chuyện tốt. Con có năng lực và kiến thức, chỉ cần con chân thật, chắc chắn sẽ có những bước tiến trong tương lai."

"Cảm ơn bác nhiều ạ."

Chu Vọng Sơn nhấp một ngụm canh rồi nói tiếp: "Chờ chút nữa ăn xong, con hãy nói cho bác biết rõ hơn về dự án khởi nghiệp của con. Tuổi bác cũng đã lớn, Phỉ Lâm thì mải mê với âm nhạc, không có tâm tình tiếp quản công ty. Bác cũng muốn an hưởng tuổi già nên muốn làm một người đầu tư. Mặc dù không phải là một doanh nhân lớn, cũng không có nhiều tiền gì, nhưng trong giai đoạn đầu khởi nghiệp, bác vẫn có thể giúp đỡ con một chút."

Công ty của họ vừa lúc đang cần tiền, vì thế sau khi Chu Vọng Sơn nói xong, Kiều Yến Hi ngay lập tức đồng ý, "Vâng, cảm ơn bác Chu."

Sau bữa ăn, Kiều Yến Hi theo Chu Vọng Sơn vào thư phòng, anh nghiêm túc trình bày kế hoạch khởi nghiệp của mình.

Hai người trò chuyện trong thư phòng suốt hai giờ, cho đến khi đồng hồ điểm mười giờ tối, Kiều Yến Hi mới rời khỏi đó.

Khi thấy Kiều Yến Hi chuẩn bị ra về, Chu Phỉ Lâm chủ động đề nghị tiễn anh ra trước cổng tiểu khu.

Kiều Yến Hi nói: "Đã muộn thế này rồi, cậu không cần tiễn đâu, về đi."

"Không sao, tớ cũng có vài lời muốn nói với cậu." Chu Phỉ Lâm đáp.

Cô liếc nhìn chân phải của Kiều Yến Hi. Thời điểm anh bước đi, chân phải của anh rõ ràng không được tự nhiên như chân trái, "Tớ nghe Dĩ Hinh nói, chân cậu trước đây đã bị thương, giờ đã khỏi hẳn chưa?"

"Gần như hồi phục rồi." Kiều Yến Hi trả lời.

"Vậy thì tốt." Chu Phỉ Lâm mỉm cười, hai tay khoanh lại phía sau rồi thử hỏi: "Cậu hiện giờ đang thuê nhà để ở à?"

"Không phải."

"À." Chu Phỉ Lâm không dám tiếp tục hỏi thêm, cô sợ Kiều Yến Hi sẽ thẳng thừng nói ra việc anh đang ở nhà của Du Thanh Chi. Trước đó không lâu, Kiều Dĩ Hinh đã nói với cô rằng Kiều Yến Hi và Du Thanh Chi đang yêu nhau.

Khi ấy cô cảm thấy chuyện này thật khó tin, bởi cô hiểu rõ Kiều Yến Hi, anh sẽ không thể nào thích Du Thanh Chi đến mức đó.

Sau đó, Kiều Dĩ Hinh còn nói cho cô ta biết rằng Du Thanh Chi hiện tại là ân nhân của gia đình họ, nếu không nhờ sự giúp đỡ tài chính của cô (DTC), có lẽ một nhà ba người họ đã không có cuộc sống ổn định như bây giờ.

Chu Phỉ Lâm ngay lúc đó cảm thấy rất khó chịu. Cô ta cầm điện thoại lên, soạn đi soạn lại nhiều lần tin nhắn, muốn hỏi anh cho ra lẽ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.

Cô vẫn muốn nghe Kiều Yến Hi tự mình nói ra điều đó hơn là qua cái màn hình.

Sau một thời gian do dự, Chu Phỉ Lâm mở miệng, "Tớ còn nghe nói, cậu và Du Thanh Chi đang bên nhau."

Kiều Yến Hi cũng không có ý định giấu diếm, "Đúng vậy."

Trong mắt Chu Phỉ Lâm thoáng hiện sự thất vọng, thực ra vừa rồi cô vẫn hy vọng Kiều Yến Hi có thể phủ nhận điều đó.

"Du Thanh Chi đã thích cậu từ khi còn học cấp ba, lúc đó tớ cảm thấy cậu dường như không hề có tình cảm gì với cô ấy." Chu Phỉ Lâm vô thức nắm chặt váy, lấy hết can đảm hỏi: "Vậy nên, cậu ở bên cạnh cô ấy như hiện tại là chỉ vì cô ấy đã giúp gia đình cậu thôi đúng không?"

Kiều Yến Hi nhìn đường dưới chân, không biết nên trả lời Chu Phỉ Lâm như thế nào. Ngay từ đầu, đúng là vì thiếu nợ cô mà anh đã đồng ý với yêu cầu hôn nhân vô lý kia, nhưng sau đó, giữa họ đã hình thành một mối ràng buộc, từng có rất nhiều hành động thân mật. Hiện tại, đến cả anh cũng không thể xác định rõ ràng mối quan hệ thực sự giữa cả hai.