"Tớ vừa về nước hôm qua, hôm nay vô tình đi ngang nhà cậu thì thấy vườn hoa đã lâu không được chăm sóc. Cậu hiện đang ở nhà phải không?"
"Không, tớ đang ở nơi khác."
"Tớ cứ tưởng cậu ở nhà."
Kiều Yến Hi hỏi: "Cậu tìm tớ có việc gì không?"
"Lễ Đoan Ngọ lần trước mẹ tớ mời cậu đến nhà ăn cơm, nhưng cậu lại không đến. Sau đó, tớ vừa trở về thì bà ấy lại nhắc đến việc mời cậu đến nhà ăn bữa cơm. Còn nữa, cha tớ đã biết chuyện cậu đang có dự định lập nghiệp rồi, ông ấy rất muốn trò chuyện với cậu."
Lần trước vào dịp Đoan Ngọ, mẹ của Chu Phỉ Lâm đã gọi điện mời anh đến nhà ăn cơm, nhưng Kiều Yến Hi từ chối vì đã hứa với Du Thanh Chi sẽ bồi cô về Du gia.
Đối với Chu gia, Kiều Yến Hi luôn cảm kích.
Kiều gia và cha của Chu Phỉ Lâm, Chu Vọng Sơn, là bạn tốt. Lúc Kiều gia gặp khó khăn, Chu Vọng Sơn cũng đã giúp đỡ họ rất nhiều.
Khi còn sống, ba của Kiều Yến Hi đã từng mượn của Chu Vọng Sơn năm trăm vạn dưới danh nghĩa cá nhân. Sau khi ông ấy qua đời, Chu Vọng Sơn thấy một nhà ba mẹ con họ sống không dễ dàng gì nên từng nói là sẽ miễn cho khoản nợ đó. Tuy nhiên, Kiều Yến Hi đã hứa với Chu Vọng Sơn rằng nhất định sẽ thay cha trả lại toàn bộ số tiền ấy.
Lần trước anh không thể đi, nhưng giờ chân anh đã hồi phục, cũng đã đến lúc "mang lễ đến cửa tạ ơn".
Khi anh trở về phòng, Du Thanh Chi vẫn còn đang say giấc. Anh nhẹ nhàng tiến lại gần, định đắp chăn lại cho cô thì bỗng nhiên bị cô nắm chặt lấy tay.
Kiều Yến Hi dừng lại, lo sợ rằng mình đã làm cô tỉnh giấc. Nào ngờ, Du Thanh Chi chỉ đơn thuần là nắm chặt tay anh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, lông mày nhíu lại và lẩm bẩm: "Chị ơi... Đừng đi! Xin chị, đừng đi mà..."
Kiều Yến Hi nhìn thấy gương mặt cô đỏ bừng, hiện rõ nét lo âu. Có lẽ cô đang mơ về chị gái của mình.
"Chị ơi, đừng mà..." Du Thanh Chi vẫn tiếp tục lẩm bẩm, khóe mắt cô ngấn lệ, những giọt nước mắt nhanh chóng thấm vào tóc mai.
Tuy vẻ bề ngoài của cô mang một bộ dáng của người "không tim không phổi", như thể không có chuyện gì có thể làm khó cô, nhưng thỉnh thoảng trong cuộc sống hàng ngày, cô sẽ ngẫu nhiên bộc lộ nỗi nhớ thương dành cho chị gái, có thể thấy rằng nội tâm cô cũng rất yếu đuối.
Sự ra đi của chị ấy chắc hẳn là đả kích rất lớn với cô.
Kiều Yến Hi rút tay mình ra khỏi tay Du Thanh Chi, dùng nhiệt kế điện tử để kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô, 38.5 độ, cuối cùng đã giảm xuống một chút.
Môi của cô có chút khô khốc, có lẽ lúc tỉnh dậy phải cần uống nước. Kiều Yến Hi liếc nhìn chiếc ly không nằm trên tủ đầu giường, anh đứng dậy rồi cầm nó ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Dì Thu vừa thấy liền hỏi: "Thanh Chi thế nào rồi? Còn sốt không?"
"Khá hơn một chút so với buổi sáng rồi ạ, nhưng vẫn chưa hạ sốt."
"Tiểu thư rất sợ bị sốt, mỗi khi sốt lên là chứng lo âu cũng sẽ bộc phát. Kiều tiên sinh, cậu nên ở bên cô ấy nhiều hơn."
"Tôi biết rồi." Kiều Yến Hi tò mò hỏi: "Nhưng mà tại sao cô ấy lại bị bộc phát chứng lo âu khi bị sốt ạ?"
Dì Thu thở dài: "Chị gái của Thanh Chi... Không ở bên cạnh con bé lúc con bé phát sốt."
Hóa ra là vậy, chẳng trách vì sao mà sau khi ngủ thϊếp đi, cô vẫn gọi tên chị mình trong mơ. Kiều Yến Hi hỏi thêm: "Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với chị ấy vậy ạ?"
Dì Thu đáp: "Vào tháng 11 năm ngoái, cô ấy gặp tai nạn xe cộ, xe bị cháy nên cô ấy không thể thoát ra được, cứ như vậy mà... Sự việc đó đã gây ra cú sốc rất lớn cho Thanh Chi, từ đó về sau, con bé sống như một cái xác không hồn trong suốt hơn nửa năm."
Kiều Yến Hi nghe dì Thu nói đến chuyện này, trong lòng vô thức nhớ về khoảng thời gian trước đây. Lúc đó, sau khi được bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm, Du Thanh Chi đã nói với anh rằng đừng để bản thân rơi vào tình trạng đó, vì một khi đã rơi vào thì rất khó để thoát ra.
Cô chắc chắn đã từng trải qua cảm giác đó và chính vì hiểu rõ một khi rơi vào thì có bao nhiêu thống khổ nên cô đã dốc sức, liều mạng kéo anh khỏi vực sâu tăm tối đó từng chút một.
Cô không cho phép bất kỳ ai gièm pha hay chế giễu anh, ngay cả khi những đứa trẻ đi ngang qua cười nhạo, cô cũng sẵn sàng đứng ra bảo vệ anh.
Bởi vì cô hiểu rõ rằng những lời gièm pha và chế giễu kia sẽ khiến anh mất tự tin, từ đó càng thêm uất ức.
Kiều Yến Hi bất giác nhận thức sâu sắc được rằng, mình đã nợ cô rất nhiều, rất rất nhiều.
------
Du Thanh Chi vừa mới thức dậy vào buổi sáng, đến chiều lại bắt đầu phải xử lý công việc. Đầu óc cô vẫn còn choáng váng nên đã nhờ Kiều Yến Hi giúp phân loại tài liệu, xem thử cái nào là tài liệu công việc, cái nào là thông tin báo cáo. Kiều Yến Hi sau khi phân loại xong thì còn giúp cô tóm tắt và giải thích những nội dung đó. Sau khi nghe xong, Du Thanh Chi mới có thể đưa ra quyết định.
Kiều Yến Hi phụ trách việc trả lời thư từ và thông tin, hiệu suất làm việc cực nhanh.
Du Thanh Chi nhìn Kiều Yến Hi đang nghiêm túc hỗ trợ mình trong công việc, liền nói: "Kiều Yến Hi, tôi muốn mời anh làm trợ lý riêng cho tôi, anh hãy ra giá đi."
Kiều Yến Hi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt nhưng vẫn có thể cười nói của cô, chắc hẳn tâm trạng đã tốt lên một chút. Lúc sáng khi bị sốt cao, cô đã liên tục nỉ non suốt cả buổi, lông mày cứ không ngừng nhíu chặt.
Kiều Yến Hi vừa bận đánh chữ trên máy tính vừa trả lời: "Tôi đã có công việc, tạm thời không có ý định chuyển sang mảng khác."
"Tiền lương một trăm vạn, anh có đến không?"
Kiều Yến Hi nhìn cô, Du Thanh Chi bật cười, "Đùa anh thôi. Chỉ là một trợ lý nhưng lại có mức lương một trăm vạn... Nói thật, tôi không đủ khả năng mời đâu, lương tháng của tôi cũng không đến mức đó."
Máy tính hiện lên thông báo, Kiều Yến Hi ấn mở và nhanh chóng xem qua. Sau đó, anh hỏi ý Du Thanh Chi: "Từ Hâm đã mua năm ngàn cái động cơ điện, dự kiến lắp đặt hai trăm robot, trong số đó có ba mươi tám con hoạt động không trơn tru lắm. Đề nghị cứ làm theo quy trình trả hàng, nhưng bên cung ứng thương mại lại nói rằng giá có thể sẽ giảm xuống còn 80%, hy vọng công ty có thể chấp nhận."
Du Thanh Chi nhắm mắt lại, sau khi nghe xong, kiên quyết nói: "Không thể chấp nhận! Rõ ràng trước đây khi thảo luận về chuyện hợp tác, chúng ta đã ký kết hiệp nghị. Chỉ cần mỗi một đơn hàng có tỷ lệ hàng không đạt tiêu chuẩn vượt quá hai phần trăm thì không thể chấp nhận việc trả hàng. Trong số hai trăm sản phẩm, có tới ba mươi tám cái không đạt yêu cầu, tỷ lệ không đạt quá cao, điều này cho thấy chất lượng của họ có vấn đề, hoặc là hàng thật giả lẫn lộn. Ngay cả khi lấy ra hàng tốt, chúng ta cũng không thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì trong tương lai. Tóm lại là đơn hàng này không thể nhận."
Sau khi nghe xong, Kiều Yến Hi đem những lời nói của Du Thanh Chi trau chuốt lại một lần rồi mới trả lời đoạn tin nhắn kia.