Du Diên Huy nâng tách trà lên nhấp một ngụm, "Nếu là do chân bị thương thì nghỉ học một thời gian là được, không cần thiết phải thôi học."
Kiều Yến Hi luôn hi vọng em gái không được từ bỏ việc học nên bản thân anh đương nhiên là cũng muốn tiếp tục học tập, nhưng hiện nay gia đình đang gặp khó khăn, trong nhà dù sao vẫn cần có người gánh vác, "Học thì ở đâu cũng học được, chẳng qua nếu tiếp tục nữa thì cũng chỉ để lấy chứng nhận tốt nghiệp thôi."
"Chứng nhận tốt nghiệp của Stanford không phải ai cũng có thể lấy được." Du Diên Huy nói: "Thanh Chi kiên quyết muốn kết hôn với con, bác cũng không có gì để phản đối. Tuy nhiên, nếu con trở thành con rể Du gia, việc học là điều không thể từ bỏ. Tạm thời con cứ làm đơn xin nghỉ học, chờ chân tốt hơn một chút thì liền trở về, tiếp tục đào tạo chuyên sâu."
Mặc dù Kiều Yến Hi đã quyết định sẽ không quay lại trường, anh cũng không muốn làm trái ý của Du Diên Huy, nếu không đề tài này sẽ không bao giờ chấm dứt.
Anh không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý trước.
Lúc này, Du Thanh Chi mới lên tiếng: "Nội, ba, con muốn cùng Kiều Yến Hi đi lĩnh chứng vào cuối tuần."
Tống Mỹ Hà và Du Diên Huy đều bị quyết định của cô làm cho khϊếp sợ.
Mặc dù ấn tượng ban đầu của cả hai về Kiều Yến Hi đều là tốt, tuy nhiên để xác định xem có thực sự phù hợp hay không thì vẫn cần một thời gian dài sống chung mới biết được. Tống Mỹ Hà nhíu mi hỏi: "Cháu và Tiểu Kiều chỉ vừa bên nhau một thời gian ngắn, sao lại vội vàng như vậy?"
Du Thanh Chi đan tay mình và Kiều Yến Hi vào nhau, diễn xuất một nét mặt đầy thâm tình, "Mặc dù ở bên nhau không lâu nhưng cháu đã thích anh ấy rất nhiều năm. Mọi người không phải cũng mong cháu sớm kết hôn sao? Cháu đã chọn anh ấy rồi, sớm hay muộn gì cũng thế thôi mà. Hơn nữa nếu để chậm trễ thì khi anh ấy qua Mỹ tiếp tục học, cháu sẽ phải chịu đựng sự xa cách."
Du Diên Huy trầm mặc hồi lâu. Tuy rằng Kiều gia sa sút, Kiều Yến Hi lại vẫn rất ưu tú, sau này chắc chắn cũng sẽ hơn chứ không kém. Hôm nay nhìn thấy anh, ông cảm thấy rất hài lòng.
Mặc dù vậy, với tầng lớp có địa vị cao như Du gia, ông không thể tùy tiện để bất cứ ai tiến vào gia tộc mình.
"Nếu con đã quyết định như vậy, ba cũng không có gì để nói thêm." Gương mặt ông vẫn nở nụ cười như cũ, nhìn Kiều Yến Hi, "Nhưng Tiểu Kiều à, nhà chúng ta có một quy tắc, con cháu khi kết hôn đều phải ký một bản thỏa thuận trước hôn nhân. Dù mấy quy định ấy không quá phức tạp, tuy nhiên lại liên quan đến nhiều lợi ích, việc có một thỏa thuận rõ ràng sẽ giúp tránh được nhiều rắc rối sau này."
Du Diên Huy nói một cách thẳng thắn. Kiều Yến Hi đã sớm dự đoán được sẽ có tình huống này nên cũng không thấy quá phiền phức, "Bác trai đừng lo, thỏa thuận trước hôn nhân cháu sẽ ký, điều đó không thành vấn đề."
Du Diên Huy rất hài lòng, "Vậy thì tốt. Cháu yên tâm, những lợi ích thuộc về cháu, bọn ta nhất định sẽ không thiếu.""
Về phần thỏa thuận mà ba mình đề cập, Du Thanh Chi không hề phản đối vì những điều khoản đó đã được cô âm thầm ước định với anh từ trước.
Sau khi ăn bữa tối ở Du gia, Du Thanh Chi liền đưa Kiều Yến Hi về nhà mình.
Bầu trời đã tối đen, những chiếc đèn neon bên đường đang phát sáng rực rỡ. Kiều Yến Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng từ đèn neon khiến anh cảm thấy như đang lạc vào một thế giới khác. Trong suốt một tháng qua, anh hoặc là ở bệnh viện, hoặc là ở nhà Du Thanh Chi nên giờ đây khi nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa với ánh đèn sáng, anh có cảm giác như mình đã cách một thế hệ.
Du Thanh Chi chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, sắc mặt có phần lười biếng. Cô quan sát Kiều Yến Hi, ánh sáng từ đèn neon chiếu lên gò má anh tạo nên những mảng sáng rạng rỡ, "Hôm nay gặp người nhà tôi, anh có cảm giác thế nào?"
Kiều Yến Hi rời mắt khỏi cảnh vật bên ngoài lớp kính, "Họ rất thẳng thắn, giản dị và gần gũi."
"Còn điều gì khác không?"
Kiều Yến Hi im lặng một chút mới nói: "Bọn họ rất yêu thương cô."
Du Thanh Chi khẽ cười, "Anh đây là đang nói tôi được nuông chiều rồi sinh hư à?"
Kiều Yến Hi lắc đầu, "Tôi không có ý đó."
Du Thanh Chi cũng nhìn ra được điều này, "Dù có ý nghĩ như vậy cũng không quan trọng. Thật ra tôi khá quen thuộc với việc đó, có đôi khi cũng tự hỏi liệu mình có bị chiều hư hay không."
Kiều Yến Hi không nói gì nữa.
Trong xe lại trở về yên tĩnh. Một lúc sau, Du Thanh Chi mới lên tiếng: "Kiều Yến Hi, biểu hiện hôm nay của anh không tệ, rất tốt."
"Ngày mai là chủ nhật, tôi khá rảnh rỗi. Anh muốn đi đâu không? Tôi đưa anh đi."
"Không cần." Anh không muốn đi đâu cả.
"Em gái của anh chắc hẳn đã khai giảng, em ấy có gọi điện cho anh chưa?"
"Rồi."
Chung Ái Cầm và Kiều Dĩ Hinh gần như liên lạc với anh mỗi ngày, có lúc chỉ gửi tin nhắn, có khi lại gọi điện. Thường thì đều là họ quan tâm anh, hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh, đồng thời kể cho anh nghe một số chuyện xảy ra ở nước ngoài, còn anh thì lại không có gì để nói với hai người.
Những ngày gần đây anh không có hứng thú với bất cứ điều gì, cũng chẳng muốn nói chuyện với ai. Phần lớn thời gian đều chỉ nằm một chỗ, anh cảm giác như mình là cái xác không hồn đang tồn tại.
Mẹ và em gái là điều duy nhất có thể khiến tim anh dậy sóng.
"Vệ sĩ, cậu tìm chỗ dừng xe gần đây đi." Du Thanh Chi nói với tài xế phía trước.
"Vâng."
Kiều Yến Hi nhìn cô một cái nhưng không nói gì, anh không quan tâm đến lý do vì sao cô muốn dừng xe.
Xe dừng lại ở chỗ đậu bên đường, Du Thanh Chi nói: "Tôi sẽ dẫn anh đến một nơi."
Kiều Yến Hi cũng không hỏi đi đâu, vệ sĩ đem xe lăn trí năng từ trong cốp xe ra, đỡ anh ngồi lên.
Sau đó cậu ta đẩy xe lăn theo phía sau Du Thanh Chi, cả hai đều không biết cô muốn đi đâu.
Bất chợt Du Thanh Chi rẽ vào một cửa hàng thú cưng, bên trong chủ yếu bán các loại mèo, chó và những thú cưng thường gặp. Nhân viên cửa hàng thấy cô bước vào liền nhiệt tình tiến lên hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô muốn mua thú cưng ạ?"
"Đúng vậy." Du Thanh Chi hỏi: "Trong cửa hàng của cô có những loại mèo nào?"
Nhân viên cửa hàng làm động tác mời, "Cô có thể qua bên đây xem thử ạ. Chúng tôi có mèo lông ngắn, thú bông, mèo chân thấp và mèo Cam."
Du Thanh Chi theo nhân viên đi đến khu vực mèo, nơi có một kệ cao ba tầng màu trắng, mỗi con mèo được đặt trong một ngăn chứa trong suốt.
Trong l*иg còn có nhiều loại mèo con. Chúng đang ngủ, ăn uống, có khi cũng là đang lăn qua lộn lại.
Nhân viên cửa hàng giới thiệu sơ qua thói quen của từng chú mèo cho Du Thanh Chi, cô nghiêng đầu nhìn Kiều Yến Hi, "Anh thích con nào?"
Kiều Yến Hi nói: "Tôi không thích mèo."
"Nhưng hồi trung học anh đã nhiều lần mua thức ăn cho mèo hoang ở phía sau trường mà."