Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 18: Ra Mắt

Lần đầu tiên Tống Mỹ Hà thấy Kiều Yến Hi, bà cảm giác cũng không tệ lắm. Ít nhất thì dáng dấp rất khôi ngô, khuôn mặt cũng rất có khí chất, duy chỉ có điều không tốt là cậu ta ngồi xe lăn.

Du Thanh Chi mỉm cười giới thiệu: "Bà nội, đây là Kiều Yến Hi, người mà cháu đã từng nói với bà rằng mình thích anh ấy nhiều năm."

Kiều Yến Hi đối mặt với tầm mắt của Tống Mỹ Hà, khiêm tốn và lễ phép gật đầu, "Lão thái thái, người khỏe." (Đoạn này mình giữ nguyên theo nguyên tác, vì mình nghĩ đây là một văn hóa chào hỏi nên không muốn đổi.)

Tống Mỹ Hà đã sống hơn bảy mươi năm. Khi xưa trải qua nhiều thăng trầm trên thương trường cùng chồng, bà đã gặp không ít người nên chỉ cần nhìn một cái cũng có thể biết được người trước mặt mình có giáo dưỡng hay không. Nhìn Kiều Yến Hi, bà nhận thấy anh là người có xuất thân tốt, được gia đình dạy dỗ từ nhỏ. Khóe môi nở nụ cười, bà nói: "Vào nhà uống chén trà nhé."

Xe lăn của Kiều Yến Hi chạy bằng điện, anh ấn nút để xe di chuyển vào phòng khách cùng Du Thanh Chi. Sau đó anh dừng xe bên cạnh chỗ ngồi của cô, người hầu trong nhà đem trà và bánh ra.

Du Thanh Chi đưa chén trà cho anh, "Cẩn thận, còn khá nóng."

Kiều Yến Hi đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn."

"Còn có chút bánh trái tim, muốn nếm thử không?"

"Không cần đâu."

Tống Mỹ Hà quan sát mọi cử động của hai người, "Nghe Thanh Chi nói, hai đứa là bạn học cấp ba."

Kiều Yến Hi đáp: "Dạ phải."

"Vậy theo cháu, Thanh Chi nhà chúng ta như thế nào?" Bà mỉm cười hỏi, thực ra là đang thử thăm dò.

Kiều Yến Hi nói: "Cô ấy rất tốt."

"Thế nào gọi là tốt?"

Du Thanh Chi sợ Kiều Yến Hi sẽ làm lộ tẩy bèn chen vào một câu: "Bà nội, người tình trong mắt hóa Tây Thi. Dù cháu không tốt, anh ấy vẫn sẽ thấy tốt."

Tống Mỹ Hà nói: "Bà không hỏi cháu, để Tiểu Kiều nói."

Kiều Yến Hi không hiểu rất rõ về Du Thanh Chi, ấn tượng của anh về cô trong thời gian học cấp ba đa phần đều không tốt. Anh nhớ lại những gì xảy ra gần đây, Du Thanh Chi đã chờ đợi anh đủ điều, không nhanh không chậm nói, "Mặc dù Thanh Chi có vẻ là người tùy tiện, nhưng tâm tư lại rất tinh tế, rất biết quan tâm đến cảm xúc của người khác."

Tống Mỹ Hà cười cười, "Có thật không?"

"Dạ thật." Đây là lời thật lòng từ trái tim.

Du Thanh Chi nghe Kiều Yến Hi nói như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay nắm lấy tay anh, ánh mắt cong lên, nở một nụ cười rạng rỡ, "Lúc đầu trong lòng em anh cũng tốt như vậy."

Đối diện với khuôn mặt tươi tắn của cô, khóe môi Kiều Yến Hi theo bản năng cũng cong lên, mỉm cười...

Hành động này ở trong mắt Tống Mỹ Hà chính là sự ăn ý giữa đôi trẻ. Cậu thanh niên này dáng dấp tốt, giáo dưỡng tốt, có thể thi đậu vào Stanford, năng lực chắc hẳn cũng rất giỏi, chẳng qua là...

Tầm mắt của bà lại rơi vào trên đùi Kiều Yến Hi, thuận miệng hỏi: "Tiểu Kiều, chân cháu bị sao thế?"

Du Thanh Chi giành nói: "Bà nội, thật ra thì cái này đều tại cháu."

Tống Mỹ Hà nhìn về phía Du Thanh Chi, "Chuyện này có liên quan gì đến cháu?"

"Khoảng một tháng trước, cháu có hẹn anh ấy đi chơi. Bọn cháu đang đi trên đường thì một chiếc xe mất kiểm soát lao thẳng lên vỉa hè. Dưới tình huống cấp bách, anh ấy đã đẩy cháu ra... Chính mình bị thương."

Nghe vậy, trái tim Tống Mỹ Hà liền nhấc lên, trọng tâm chỉ đặt ở chỗ Du Thanh Chi trải qua một vụ tai nạn, "Vậy còn cháu, cháu có bị thương ở đâu không?"

"Nội, cháu không sao cả, chỉ có Yến Hi bị thương thôi."

Việc này liên quan đến sự an toàn của cháu gái bảo bối, tâm tình Tống Mỹ Hà không khỏi kích động, "Xảy ra chuyện lớn như vậy sao cháu lại không nói với gia đình? Ai là người gây ra chuyện này? Nhất định phải truy cứu đến cùng."

"Không cần đâu ạ, người tài xế đó cũng không phải cố ý, anh ta chỉ muốn tránh một chiếc xe đạp điện. Cháu sợ mọi người lo lắng nên mới nhất quyết không nói cho bà." Du Thanh Chi nắm chặt tay Kiều Yến Hi, "Ngày đó Yến Hi vì cứu cháu mà bất chấp nguy hiểm khiến chân bị thương, vì vậy cháu hi vọng mọi người đừng quá để ý đến chuyện này."

Tống Mỹ Hà khẽ thở dài một hơi, bà đã mất cháu gái lớn trong một vụ tai nạn xe cộ, giờ đây không thể chịu đựng thêm những cú sốc như vậy. Nghe Du Thanh Chi nói Kiều Yến Hi đã cứu cô, ấn tượng của bà về Kiều Yến Hi cũng tốt hơn một chút, "Chân của cháu bị thương nặng lắm không? Bà có biết một người bác sĩ giỏi chuyên về chỉnh hình, để bà liên hệ với ông ấy xem cháu một chút."

Kiều Yến Hi nghe toàn bộ lời nói của Du Thanh Chi một cách rất bình tĩnh, không để lộ bất cứ sơ hở nào, "Cảm ơn bà rất nhiều nhưng chân của cháu vẫn có thể hồi phục được, tạm thời không có gì nghiêm trọng, không cần làm phiền bác sĩ đó đâu ạ."

"Được rồi, nếu cháu cần thì bà có thể liên lạc với ông ta bất cứ lúc nào."

"Vâng, cảm ơn bà."

Lúc này, Du Diên Huy và Từ Mộng Nụ từ bên ngoài trở về.

Từ Mộng Nụ mặc một bộ sườn xám, trên cổ đeo vài chuỗi dây chuyền. Khi thấy Kiều Yến Hi, nàng mỉm cười hỏi: "Thanh Chi, đây là vị hôn phu của con sao?"

Du Thanh Chi không thích lắm khi cùng Từ Mộng Nụ nói chuyện, nhưng hôm nay vì Kiều Yến Hi có mặt ở đây, cô không muốn làm bầu không khí căng thẳng với mẹ kế, "Phải, đây là vị hôn phu của tôi, Kiều Yến Hi."

Kiều Yến Hi vẫn dùng giọng điệu lễ phép chào hỏi như cũ: "Bác trai, người khỏe."

Du Diên Huy đã sớm biết hôm nay Kiều Yến Hi sẽ đến. Vừa rồi ông đã đưa Từ Mộng Nụ về thăm nhà mẹ đẻ, ấy thế mà lại không muốn đợi lâu, chỉ mong ngóng trở về gặp con rể tương lai này.

Hắn đi đến ngồi xuống ghế sofa, trầm giọng nói: "Ở nhà không cần quá câu nệ."

Người hầu rót trà cho ông, Du Diên Huy nâng lên uống một ngụm, "Bác và ba cháu từng có vài lần gặp gỡ. Khi nghe tin về ông ấy, bác cũng cảm thấy có chút tiếc nuối."

Nghe nhắc đến người ba quá cố của mình, ánh mắt Kiều Yến Hi liền trở nên u ám.

Du Diên Huy hỏi: "Hậu sự của ông ấy đã được xử lí ổn thỏa chưa?"

"Cảm ơn bác đã quan tâm, mọi chuyện đều đã được xử lí tốt."

"Ừm, vậy thì tốt."

Suy nghĩ một chút, ông lại nói thêm: "Nghe nói công ty vẫn còn đang trong quá trinh phá sản?"

Kiều Yến Hi đáp: "Vâng, vẫn còn một số vấn đề chưa được giải quyết."

Du Diên Huy nói: "Đây coi như là thử thách lớn đầu tiên trong đời cháu, nếu vượt qua được, con đường phía trước có lẽ sẽ dễ dàng hơn."

Kiều Yến Hi khiêm tốn nói: "Vâng, bác nói đúng lắm."

Du Diên Huy lại hỏi: "Nghe Thanh Chi nói cháu vẫn đang làm nghiên cứu sinh ở Stanford?"

"Đúng ạ, nhưng cháu có ý định sẽ bỏ học."