Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới

Chương 7

Nhìn thấy khuôn mặt sáng tỏ như trăng kia không chút che giấu sự vui sướиɠ, hắn lúc này mới hiểu được Tiết Dư là đang nóng lòng muốn đuổi hắn đi.

Đáng tiếc, dù hắn có muốn rời đi, thì phu quân của nàng vẫn sẽ giữ hắn ở lại để dưỡng bệnh.

Vệ Cảnh Trầm đè nén suy nghĩ trong lòng, lãnh đạm trả lời một tiếng.

Lúc này, bên ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng hét của một phụ nữ: "Tam đệ muội, ngươi có ở nhà không? Ta qua mượn chút đồ..."

Nghe được giọng nói quen thuộc bên ngoài, Tiết Dư theo bản năng nhíu mày, là Nhị tẩu Lý thị.

Bát đũa lần trước mượn còn chưa trả lại, lúc này đây sợ là có mượn mà không trả.

Từ khi gả vào nhà họ Giang, Lý thị thường lợi dụng việc nàng không nhìn rõ, đùn đẩy đủ loại việc nặng nhọc và bẩn thỉu cho nàng, còn mình thì đảm nhận những việc nhẹ nhàng như nấu ăn, cho gà ăn.

Nói rằng mắt nàng đã kém, thì phải làm những việc không cần đến mắt.

Để không làm phiền Giang Hứa Trạch, hơn nữa mỗi lần hắn ta khám bệnh trở về đều mệt mỏi.

Nàng cũng không tiện quấy rầy nữa, liền nhịn xuống.

Cuối cùng vẫn là phu quân đi khám trở về nhìn thấy nàng ở bên giếng xách nước, lúc này mới nhận ra nàng bị người khác bắt nạt.

Hắn ta mới đề xuất muốn phân gia.

Nhưng mẹ chồng nàng, Lưu thị, tất nhiên không đồng ý, cuối cùng chấp nhận với điều kiện là mỗi tháng phải nộp nửa lạng bạc, mới cho phép họ dọn ra ngoài.

Giang Hứa Trạch là đại phu duy nhất của mấy sơn thôn xung quanh, đều là hương thân, trên người vốn không có bao nhiêu tiền, thu phí đều cực kỳ rẻ, có đôi khi gặp phải người không trả nổi ngân lượng, thậm chí hắn ta còn khám bệnh miễn phí.

Hôm nay lại phải giao nửa lượng bạc cho mẹ chồng, mỗi tháng lượng bạc còn lại đương nhiên là không có bao nhiêu.

Chẳng qua mỗi lần Giang Hứa Trạch khám bệnh cho bệnh nhân trở về cũng sẽ giúp đỡ nàng làm chút việc, cuộc sống của bọn họ coi như nhẹ nhàng.

Tiết Dư cầm gậy gỗ đi ra ngoài, ánh mặt trời chiếu lên người nàng, làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, tóc mai đen như mây.

Mặc dù nàng mặc y bào rộng rãi cũ kỹ, nhưng khó che nổi dáng người của nàng, uyển chuyển vô song.

Lý thị nhịn không được cúi đầu nhìn chính mình, thân thể mập mạp cường tráng, trên bụng còn có một vòng thịt thừa lưu lại bởi vì lúc sinh.

Đáy lòng nàng ta hiện lên một tia ghen tị.

Xinh đẹp thì sao? Còn không phải là người mù!

Lý thị hất cằm, giọng điệu đương nhiên: "Cẩu oa thân thể có chút không thoải mái, tuổi lại nhỏ, cần mấy cái trứng gà bồi bổ..."

Lời còn chưa dứt, Lý thị liền tự ý bước về phía ổ gà, tay còn chưa kịp thò vào thì một cây gậy gỗ đã đập mạnh xuống.

Lý thị bị đánh kêu lên oai oái, vội vàng rụt tay lại, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

"Tiết Dư! Sao ngươi dám đánh ta, có tin ta nói cho mẹ chồng hay không!"

Tiết Dư lấy lại bình tĩnh cầm gậy gỗ: "Thì ra là Nhị tẩu, vừa rồi ta còn tưởng là kẻ trộm ở đâu đến trộm trứng gà."

Vệ Cảnh Trầm là người luyện võ, thính giác tinh nhạy, tự nhiên nghe rõ từng câu từng chữ vừa rồi.

Tầm mắt không tự chủ được bị hấp dẫn, chỉ thấy hai má trắng nõn của Tiết Dư bởi vì động tác kịch liệt hiện lên một chút ửng đỏ.

Ngay cả đôi mắt có chút ảm đạm kia cũng trở nên long lanh rực rỡ.

Ban đầu hắn còn cho rằng một nữ nhân mù đối mặt với thôn phụ thô bỉ điêu ngoa sẽ nhượng bộ ủy khuất, không nghĩ tới cũng sẽ phát uy giống như sư tử cái.