Nghĩ đến Tiết Dư ở trước mặt hắn lại nhát gan như chuột, vẻ mặt rụt rè, hận không thể cúi đầu bước đi.
Vệ Cảnh Trầm chỉ cảm thấy có vài phần buồn cười.
Lý thị tức giận đến nghiến răng, cánh tay truyền đến từng trận đau đớn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng ta.
Sự tức giận trong lòng xông thẳng vào đầu, nàng ta đẩy mạnh Tiết Dư một cái.
Tiết Dư cũng không chú ý, lập tức ngã sấp xuống đất.
Đầu nàng nghiêng đi, mái tóc bên mai hơi rối, cây gậy gỗ lăn ra một bên, tà váy dính chút bùn đất và bụi bẩn.
Lòng bàn tay truyền đến cơn đau đớn nhè nhẹ, nhưng Tiết Dư không để ý nhiều như vậy, nàng mò mẫm bên cạnh một vòng, nhưng vẫn chưa tìm được gậy gỗ, nàng cắn cắn cánh môi.
Đối với nàng mà nói, cây gậy gỗ này tương đương với nửa con mắt.
Lý thị nhìn thấy bộ dạng chật vật không chịu nổi của Tiết Dư, khóe môi nàng ta nhếch lên: "Ôi chao, Nhị tẩu cũng không phải cố ý, hay là ta đỡ ngươi dậy nhé?"
Nói thì nói vậy nhưng Lý thị chẳng có chút động tác nào, còn cố ý đá cây gậy bên chân sang một bên.
Vệ Cảnh Trầm thấy rõ tất cả mọi việc xảy ra trước mắt, đôi mắt dưới hàng mi đen dày chẳng có chút cảm xúc, như băng giá ngàn năm.
Tiết Dư biết hiện tại không ai có thể giúp nàng, đành chậm rãi đứng lên, bước chân kiên định mà thong thả đi về phía phòng bếp.
Nếu bây giờ nàng không dọa được Lý thị, thì sau này nàng ta chỉ càng thêm hung hăng mà thôi.
Tìm thấy con dao phay thường dùng, nàng nắm chặt nó trong tay.
Còn chưa ra khỏi phòng bếp, bên ngoài truyền đến tiếng Lý thị thét chói tai: "Ôi chao! Đừng mổ! Tay của lão nương!
Tiết Dư không biết đã xảy ra chuyện gì, cầm dao phay đi ra ngoài.
Lý thị thấy Tiết Dư đi ra, vội vàng muốn cầu cứu.
Rõ ràng nữ tử có khuôn mặt trắng trẻo yếu ớt, dáng người yểu điệu mong manh, vậy mà khi nhìn thấy con dao phay trong tay nàng, Lý thị lập tức hoảng loạn.
Dưới ánh sáng mặt trời, con dao phay phát ra ánh kim loại lạnh lẽo.
Nàng ta vốn là muốn thừa dịp Tiết Dư không để ý mà mò vào ổ gà lấy vài quả trứng.
Cũng không biết mấy con gà này phát điên cái gì, điên cuồng mổ vào người nàng ta, đau chết nàng ta rồi!
Tiết Dư gằn từng chữ: "Ta mắt mù, nếu dao phay không cẩn thận chém trúng Nhị tẩu…"
Lý thị cũng không để ý tới những thứ khác, cuống cuồng chạy trốn.
Tiết Dư nghe tiếng bước chân Lý thị dần dần biến mất, trong lòng đột nhiên hiện lên một nghi hoặc.
Mấy con gà nhà nàng vốn rất hiền lành, sao lại đột nhiên tấn công Lý thị?
Chẳng lẽ là do nàng ta đi trộm trứng gà nên mới chọc giận chúng?
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, ngoài sân đã vang lên tiếng bước chân quen thuộc, là Giang Hứa Trạch vừa từ bên ngoài khám bệnh về.
Giang Hứa Trạch thấy Tiết Dư cầm dao phay thì giật mình, vội vàng chạy lên lấy con dao trong tay nàng.
"Vừa nãy ta nhìn thấy bóng dáng của nhị tẩu, nàng ta lại đến nhà chúng ta sao?"
Tiết Dư không muốn Giang Hứa Trạch quá lo lắng cho mình, hời hợt: "Không cần lo lắng, ta đã dọa nàng ta chạy mất rồi."
Vừa dứt lời, Giang Hứa Trạch bỗng nhiên chú ý tới tay trái Tiết Dư, nhìn một chút, lòng bàn tay nàng p
lấm tấm máu, hắn hơi nhíu mày:
"Đi thôi, ta đưa nàng đi băng bó."
Tiết Dư nhẹ nhàng gật đầu.
Dưới ánh mặt trời, người đàn ông ôn nhuận mặc áo vải xanh ngồi trên ghế, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng đặt lên bàn, từ tốn bôi thuốc mỡ mát lạnh lên.