Cùng Tiện Thụ HE Là Cái Trải Nghiệm Gì

Chương 3: Hề Tinh Linh 3

Khi ôm Hề Tinh Linh vào lòng, thật ra Lý Đông cảm thấy trong lòng có chút xúc động.

Dù sao anh cũng là một người cấm dục, quanh năm không chạm vào đàn ông, người trẻ tuổi lại dồi dào tinh lực, nên đôi khi cũng không tránh khỏi cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lại nói Hề Tinh Linh có ngoại hình tuấn tú, làn da trắng nõn, mặc dù tính cách rất tiện, nhưng điều kiện ngoại hình lại rất tốt.

“Nhị thiếu.” Giọng nói của Hề Tinh Linh rất dễ nghe, có vẻ nhút nhát và sợ sệt: “Đại thiếu bảo tôi hôn ngài, có được không?”

Khi Lý Đông đang ngẩn ngơ, Hàn Thiên Lâm lại hạ lệnh, yêu cầu Hề Tinh Linh chủ động phục vụ em trai mình.

Lý Đông hơi ngạc nhiên, rồi nói: “Trước mặt công chúng thì nên giữ mặt mũi.” Anh ôm lấy eo Hề Tinh Linh, cảm nhận được sự mềm mại dưới bàn tay, trêu đùa: “Để khi nào về phòng thì hôn.”

Hàn Thiên Lâm: “Vậy thì đừng chờ, mau đi đi.” Hắn nói một chút với bạn bè, để em trai mình đi tìm niềm vui.

Lý Đông gật đầu với Hàn Thiên Lâm, sau đó nhéo cằm Hề Tinh Linh, hôn lên bên má bị đánh của cậu ta “Chúng ta đi, đừng quấy rầy đại ca.”

"Này" Hàn Thiên Lâm liếc nhìn Hề Tinh Linh một cái, “Phục vụ em trai tôi cho tốt. Nếu làm nó không vui, cậu biết tôi sẽ không nương tay với cậu đâu.”

Hề Tinh Linh lập tức cười nói: “Đại thiếu, tôi đã biết, tôi sẽ hầu hạ nhị thiếu thật tốt.” Nói rồi cậu ta nhìn Hàn Thiên Lâm với ánh mắt đầy lưu luyến.

Cậu ta hy vọng Hàn Duật Bạch có thể ở lại lâu hơn, nhưng điều này không có khả năng.

Khi chưa thấy được Hàn Duật Bạch, Hề Tinh Linh đã nghe nói về tính cách của anh. Anh được miêu tả là một người có tính khí bạo lực, chỉ cần một chút không hài lòng đã có thể làm người ta mất nửa cái mạng.

Hề Tinh Linh thật ra rất sợ hãi, nhưng không thể từ bỏ được tình cảm đối với Hàn Thiên Lâm, vậy là vẫn quyết định trang điểm một chút rồi đến đây.

Thực ra, Hề Tinh Linh vừa mới hoàn thành công việc, là một thực tập sinh thiết kế. Các cấp trên giao cho rất nhiều việc, người mới nên dĩ nhiên phải làm việc chăm chỉ hơn người khác, vì vậy cậu thường tan làm rất muộn, cũng rất mệt mỏi.

“Đi thôi.” Lý Đông vỗ nhẹ vào đùi Hề Tinh Linh, để cậu đứng dậy.

Hề Tinh Linh không dám trì hoãn, vội vàng đứng dậy ngoan ngoãn chờ đợi. Vóc dáng cao gầy, thon thả của cậu rất đẹp, cũng biết cách trang điểm. Đáng tiếc, Hàn Thiên Lâm lại khịt mũi coi thường, ngay cả việc nhìn cậu một cái cũng cảm thấy phiền.

“Đại ca……” Lý Đông cũng đứng lên, ban đầu định nói rằng chúng ta đi trước, nhưng nghĩ đến tính cách của Hàn Duật Bạch, anh liền đổi ý: “Thật sự để em tùy ý đối xử với cậu ta? Anh sẽ không tức giận chứ?”

Hề Tinh Linh đứng bên cạnh nghe thấy vậy có chút lo lắng, cậu không trách Hàn Thiên Lâm đưa mình cho Hàn Duật Bạch, nhưng lo Hàn Duật Bạch sẽ đối xử với mình quá tàn nhẫn.

“Đương nhiên, người cho em chính là của em, cứ tùy ý. chơi” Hàn Thiên Lâm nói với em trai một cách hòa nhã, nhưng lại không thèm nhìn Hề Tinh Linh yêu mình sâu đậm: “Nếu cậu ta không nghe lời, hãy nói cho anh, anh sẽ giúp em xử lý.”

Lý Đông mỉm cười: “Không cần phải như vậy, nếu cậu ta không nghe lời, em sẽ xử lý cậu ta thật nặng tay.” Sau đó, anh nhét tay vào túi quần, không coi ai ra gì mà bỏ đi.

Hề Tinh Linh dáng người cao gầy, xoay người theo sau, ánh mắt lại như con chó săn, dán chặt vào Hàn Thiên Lâm, đầy vẻ lưu luyến.

“Đại thiếu, ngài có thể nói với tôi một câu không?” niệm tình tôi nghe lời như vậy, còn sắp phải đi phục vụ Hàn Duật Bạch.

“Nói gì?” Hàn Thiên Lâm khá ngạc nhiên, hắn quay lại cười lạnh với Hề Tinh Linh: “Cút.”

Nghe thấy từ "cút" này, Hề Tinh Linh cảm thấy rất mãn nguyện, vui vẻ nhận lệnh: “Được, tôi cút đây.” Cậu ta mỉm cười lên rất đẹp. Đáng tiếc Hàn Thiên Lâm không thích đàn ông, nếu không, với vẻ đẹp của Hề Tinh Linh, cậu ta đã sớm bị ăn vào miệng rồi.

“Đại thiếu……” Hề Tinh Linh còn định nói thêm gì đó, nhưng lại bị Lý Đông từ phía sau chặn miệng lại.

“Đừng có nhiều lời.” Lý Đông thì thầm bên tai cậu ta, sau đó mạnh mẽ kéo người đi, thực sự là kéo đi. Dù vậy, anh vẫn giữ được chừng mực, không làm đau Hề Tinh Linh, thậm chí sau khi đưa cậu ta ra ngoài ghế lô xong thì lập tức buông ra.

“Nhị thiếu.” Khi được thả ra, Hề Tinh Linh mới có thể thở, cậu ta cảm thấy hơi sợ Lý Đông, danh tiếng của anh không mấy tốt. Cậu lo lắng Hàn Duật Bạch sẽ ra tay tàn nhẫn với mình: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn kéo dài thời gian.” Cậu hy vọng Hàn Duật Bạch không giận.

Lý Đông hiểu rõ rằng Hề Tinh Linh chỉ là quá yêu Hàn Thiên Lâm, đến mức đánh mất cả nhân cách.

“Đại ca tính tình không tốt, về sau đừng có lải nhải trước mặt hắn. Nếu không, sẽ không chỉ bị bạt tai thôi đâu.” Nói xong, Lý Đông cảm thấy mình nói cũng có phần vô ích. Người như Hề Tinh Linh ngay cả bị tặng cho người khác thao còn không sợ, thì sao lại sợ bạt tai chứ.

Anh ngừng lại, vừa đi vừa nói: “Đi theo, về nhà cậu rồi nói chuyện.” Khi xuống thang lầu, Lý Đông đột nhiên nhớ ra Hề Tinh Linh đến gặp Hàn Thiên Lâm với cái bụng đói, sau đó lại phải theo Hàn Duật Bạch, bị lăn lộn cả đêm, đến sáng hôm sau cũng không ăn gì, cuối cùng bị hành đến phát sốt…

“A?” Hề Tinh Linh ngạc nhiên mở to miệng, không phải tới khách sạn sao?

Cậu cũng không ngại việc đi đến nhà mình, chỉ là căn hộ của cậu rất nhỏ. Giá thuê chỉ có hai ngàn năm trăm đồng, điều kiện không tốt, cũng không phải ở khu trung tâm thành phố, cách chỗ này khá xa.

Cậu lo lắng Lý Đông sẽ ghét mình: “Nhị thiếu, hay là chúng ta đi khách sạn đi, giường ở nhà tôi nhỏ quá, sợ ngài lăn lộn không thoải mái.”

Lý Đông nở một nụ cười nhạt, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang bị thử thách. Anh có phần phục Hề Tinh Linh sát đất, cuối cùng thì người này có xem bản thân là người trong cuộc hay không đây?

Anh cau mày nói: “Thôi, chúng ta đi ăn trước đã.” Lý Đông nghĩ, Hề Tinh Linh bị lăn lộn đến mức mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng, những mặt khác về sức khỏe có khi cũng là vì vậy mà mắc phải.

“Ân?” Hề Tinh Linh ngạc nhiên, cậu trộm nhìn đồng hồ, thấy giờ đã là 9 giờ rưỡi tối, ăn tối thì hơi muộn, ăn khuya thì còn quá sớm. Cậu đi theo Lý Đông, hào hứng hỏi: “Nhị thiếu còn chưa ăn tối sao?”

Chẳng lẽ cũng giống như cậu? Thực sự là quá tốt, cậu cũng đang rất đói!

Lý Đông không trả lời, tiếp tục đi xuống cuối thang lầu.

Khi ra ngoài, Lý Đông nghênh ngang bước đi, những người quen biết anh thì liên tiếp chào hỏi: “Chào nhị thiếu, sớm thế này đã về rồi?”

Những người này quen Hàn Duật Bạch chứ không phải Lý Đông.

Đối với Lý Đông, thế giới này chỉ có mình anh là thật. Vì thế anh có hơi lạnh lùng, không quá quan tâm đến vòng giao tiếp xã hội của Hàn Duật Bạch.

Hề Tinh Linh theo sau anh, nhiều lần định kéo tay Lý Đông để đi cùng, nhưng lại ngại ngùng không dám. Cậu không biết cách lấy lòng vị thiếu gia này.

Nghe quá nhiều tin đồn về Hàn Duật Bạch, Hề Tinh Linh cảm thấy vị nhị thiếu này có vẻ không giống như những gì được đồn đại.

Khi đến bãi đậu xe, Lý Đông mở cửa xe phụ: “Lên xe.”

“……” Giọng nói của anh lười biếng, không có vẻ không kiên nhẫn hay không vui, khiến Hề Tinh Linh cảm thấy được sủng mà sợ: “Cảm ơn nhị thiếu.” Cậu vui vẻ ngồi lên xe, tâm trạng ngoài việc có chút lo lắng ra thì rất tốt.

---