Anh nghĩ mình đang nằm mơ, đại thiếu nhị thiếu gì chứ, cũng không phải đang đóng phim.
Ký ức mạnh mẽ bỗng nhiên ùa về, khiến Lý Đông mở to mắt. Anh nhìn thấy mình đang ở một nơi rất xa hoa trụy lạc, cả người lập tức ngồi thẳng lên.
Anh tự hỏi: “Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình đang làm gì?”
“Nhị thiếu.” Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Lý Đông, khiến anh giật nảy người.
“Ai vậy…” Lý Đông từ cơn mơ tỉnh dậy, mở to mắt nhìn, trong vài giây, anh buột miệng thốt lên: “Tôn Hằng?"
“Đúng vậy, chính là tôi.” Tôn Hằng cười nói: “Nhị thiếu, sao thế? Còn chưa uống đủ sao?” Anh ta chỉ vào một ghế lô: “Đại thiếu đang tìm anh. Nói anh sao lâu như vậy còn chưa đến, không phải bị rơi xuống hố rồi chứ?”
“……” Mẹ kiếp.
Lý Đông lén véo đùi mình, đau đến mức mặt anh nhăn nhó. Thì ra là thật, nhưng sao mình lại trở thành nhân vật nhị thiếu trong sách chứ?
Cuốn sách này mới vừa được anh đọc mấy ngày trước, Lý Đông nhớ rõ ràng, ngay cả nhân vật phụ như Tôn Hằng cũng chưa quên.
Anh chưa từ bỏ ý định hỏi Tôn Hằng: “Đại thiếu tìm tôi làm gì?” Đây là một lời thoại trong sách.
Nếu mọi thứ đều là thật, Tôn Hằng sẽ nói: “Việc này, tạm thời không thể nói cho anh biết. Đại thiếu đã chuẩn bị một món quà sinh nhật bất ngờ cho anh.”
Món quà bất ngờ đó là một chàng trai rất giống với ánh trăng sáng của vai phụ ác độc, tên là Hề Tinh Linh.
Trong truyện, ban đầu Hàn Duật Bạch cho rằng Hề Tinh Linh là một món đồ chơi được mua bằng tiền. Vậy là anh ta nhân món quà này một cách sảng khoái.
Rất nhanh, Hàn Duật Bạch nhận ra, người mà anh ta coi là món đồ chơi lại yêu anh trai mình.
Tác giả ngược văn đã miêu tả Hàn Duật Bạch là một người quái đản, thô bạo, mỗi ngày đều tìm cách tra tấn Hề Tinh Linh, thậm chí còn quay video chia sẻ với anh trai.
Sau đó, sự ngược đãi càng ngày càng trở nên quá mức, tên kia còn mời bạn của mình cùng chơi Hề Tinh Linh.
Theo logic của tác giả, tra nam Hàn Thiên Lâm vì thấy Hề Tinh Linh quá ngoan, bị dày vò quá ác nên mới động lòng thương, đưa Hề Tinh Linh về bên mình.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó.
Dù Hề Tinh Linh tạm thời trở về với tra nam nhưng vẫn bị em trai biếи ŧɦái của Hàn Thiên Lâm dày vò, gọi đến bảo đi như một sai vặt miễn phí.
Lý Đông thật sự không đành lòng nhớ lại.
Hiện tại, anh đang rất hoang mang nhưng vẫn cố gắng biểu hiện ra vẻ mặt bình tĩnh, không để sự sợ hãi thể hiện ra ngoài.
“Vậy thì đi thôi.” Lý Đông nói theo bản năng, nhanh chóng tiến vào thiết Lập phú nhịn đại của Hàn Duật Bạch: “Quà sinh nhật gì mà bí ẩn thế? Anh tôi đang làm cái quỷ gì vậy?”
Tôn Hằng cười đáp: “Hắc hắc, anh đến đó chẳng phải sẽ biết ngay sao.”
Vì thế, Lý Đông đi trước. Vóc dáng thân thể này cao và gầy, ăn mặc lại giống như một tên trộm chó. Trong sách miêu tả, anh xuất thân từ một gia đình giàu có, khuôn mặt đẹp trai, trẻ tuổi, có tiền, là một phú nhị đại nổi tiếng trong vòng.
Cảnh xuất hiện đầu tiên của Hàn Duật Bạch trong truyện là cảnh anh đá cửa, đυ.ng ngã người phục vụ.Lý Đông thì đương nhiên không giống, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lúc đυ.ng phải người phục vụ, đối phương cuống quýt xin lỗi, anh chỉ vẫy tay để đối phương đi làm việc tiếp.
Tôn Hằng đi ở phía sau anh thầm nghĩ: “Có vẻ như hôm nay tâm trạng của vị tiểu gia này không tồi.”
Ngồi trong ghế lô, phần lớn đều là bạn bè của Hàn Thiên Lâm. Họ biết Hàn Thiên Lâm rất yêu thương người em trai Hàn Duật Bạch này, nên tất cả đều lên tiếng chào hỏi.
“Nhị thiếu đến rồi, lại đây ngồi.”
“Duật Bạch, chỗ này.”
Nhìn thấy em trai yêu quý của mình, Hàn Thiên Lâm vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho Lý Đông đến ngồi.
“Anh.” Lý Đông gọi, nhìn Hàn Thiên Lâm, đại boss lớn nhất trong sách. Anh nhớ rõ, ngoài Hàn Duật Bạch vẫn bình an vô sự ra, tất cả những người từng chơi qua Hề Tinh Linh đều có kết cục rất thảm hại.
Khi Lý Đông đi qua, anh liếc mắt nhìn qua người bên cạnh Hàn Thiên Lâm. người kia ăn mặc thời thượng, trang điểm tinh tế, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Hàn Thiên Lâm.
Khi thấy Lý Đông bước vào, biểu cảm của Hề Tinh Linh lập tức sáng lên, ánh mắt lấp lánh như có hai ngọn lửa cháy rực.
“Nhị thiếu.” Hề Tinh Linh, nhân vật nam chính trong sách, là một người yêu đương mù quáng, lại có chút thơ mộng. Trong sách, anh ta ngày ngày mong mỏi được gần gũi với Hàn Thiên Lâm, nhưng Hàn Thiên Lâm lại không chấp nhận tình cảm của anh ta, còn trực tiếp giao anh ta cho em trai mình.
Hề Tinh Linh ủy khuất mà đáp ứng, hiện tại thấy Lý Đông, cậu ta chỉ có thể nhiệt tình chào đón.
“Đại ca, cái này…” Lý Đông nhìn thấy nam chính thì rất bất ngờ: “Thần ca đã trở lại?” Nghe nói nam chính và Hàn Duật Bạch trong sách trông rất giống nhau, nhưng anh chỉ thấy nam chính rất thu hút, cả người toát ra một hơi thở như đang nói mau tới thao tôi.
“Em nhìn kỹ hơn đi,” Hàn Thiên Lâm cười nói với vẻ thú vị.
“Không đúng, cậu ta không phải Thần ca.” Lý Đông híp mắt, sau đó bĩu môi tỏ vẻ không hứng thú: “Anh gọi em lên đây làm gì?” Anh ngồi xuống bên cạnh Hàn Thiên Lâm, cách Hề Tinh Linh một ghế.
“Haha.” Hàn Thiên Lâm cười vài tiếng, nói: “Sao vậy? Thấy không phải là A Thần nên em không có hứng thú sao?” Hàn Thiên Lâm rất rõ người em trai mình yêu thích là ai.
Lý Đông nhìn Hề Tinh Linh, nghĩ thầm, loại phiền phức này mình cũng không cần. Nhưng anh là người mềm lòng, nếu từ chối nhận Hề Tinh Linh, có thể Hàn Thiên Lâm sẽ đưa cậu ta cho người khác.
Lý Đông đối với nam chính chỉ là cảm thấy không vui vì sự mù quáng của người này. Đọc truyện mấy ngày qua, anh thực sự có xúc động muốn nhảy vào trong sách để dạy dỗ lại nhân vật nam chính và tra công.
Nhưng làm một thanh niên, mọi sự kích động chỉ là nhất thời.
Hiện tại, khi thực sự đã ở trong cuốn sách, Lý Đông chỉ cảm thấy hoang mang và bối rối, như bị sét đánh giữa trời quang.
Mình còn có thể quay về thế giới thật tiếp tục làm người bình thường không?
“Thất thần gì vậy? Còn không tự giác chút?” Hàn Thiên Lâm thấy em trai im lặng, liền quay sang liếc Hề Tinh Linh: “Tôi gọi cậu đến đây để làm gì, chính cậu cũng rõ ràng. Nếu làm được thì tiếp tục, không làm được thì lập tức biến đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Anh Thiên Lâm, nhị thiếu có vẻ không thích tôi…” Hề Tinh Linh nói, dù sao thì từ lúc Hàn Duật Bạch đến cũng chỉ nhìn cậu ta một cái, sau đó còn lộ vẻ ghét bỏ.
“Bang!” Hàn Thiên Lâm trở tay tát một cái, khiến Lý Đông ở một bên nhìn thôi cũng thấy đau: “Không thích thì phải làm cho nó thích cậu. Cậu ngay cả việc này cũng không làm được thì ai sẽ thích cậu?”
Từ góc độ của Lý Đông nhìn Hề Tinh Linh, chỉ thấy cậu ta ôm mặt, hít thở sâu một hơi, cũng kêu đau một tiếng.
“Còn nữa, anh không phải là từ cậu được gọi, cậu chỉ là một món đồ chơi thôi, tự nhìn rõ thân phận của mình đi” Hàn Thiên Lâm lạnh lùng nói: “Một con vịt con cầu thao thôi, còn có tư cách kiêu ngạo sao?.”
“Thực xin lỗi…” Hề Tinh Linh bị đánh cho mặt sưng đỏ "Đại thiếu, lần sau tôi không dám nữa." trên nửa bên mặt vẫn còn vết năm ngón tay vậy mà cậu ta vẫn có thể mỉm cười: “Đại thiếu, nếu cảm thấy chưa đủ, thì hãy thưởng cho tôi thêm một cái tát nữa cũng không sao.”
Lý Đông chứng kiến cảnh này, trong lòng chỉ cảm thấy kinh ngạc.
“Xuy, ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?” Hàn Thiên Lâm mắng: “Đem miệng của cậu đóng lại, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt dâʍ đãиɠ như vậy, tôi không thích đàn ông.”
Sau khi mắng Hề Tinh Linh, Hàn Thiên Lâm quay sang nhìn em trai: “Người này không có gì tốt, chỉ có vẻ bề ngoài tạm được. Nếu em không thích, anh sẽ bảo cậu ta cút ngay.”
Lý Đông còn chưa kịp nói gì, thì Hề Tinh Linh vừa bị mắng đã tức giận: “Đại thiếu…” Cậu ta chỉ muốn thử thái độ của nhị thiếu, không phải chống đối.
“Bang!” Hàn Thiên Lâm lại tát một cái vào bên mặt kia của Hề Tinh Linh: “Chúng ta hai anh em nói chuyện, cậu lắm miệng cái gì! Quỳ xuống! Còn dám nói nữa, có tin tôi bảo người thay phiên nhau thao cậu không!”
Lý Đông nhìn Hề Tinh Linh quỳ xuống, bả vai run bần bật, rõ ràng là rất sợ Hàn Thiên Lâm sẽ nói được thì làm được.
Lý Đông thở dài trong lòng. Theo như trong sách, Hề Tinh Linh là một thanh niên mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Cậu có ngoại hình tuấn tú, đang làm việc tại công ty thiết kế thuộc Hàn thị, có triển vọng rất lớn.
“Cậu thật là một tên đê tiện, chỉ nhìn thôi đã thấy phiền.” Hàn Thiên Lâm bực bội một bên kéo kéo cà vạt của mình, một bên oán giận với em trai: “Anh chỉ vô tình cứu cậu ta một lần, kết quả lại bị cậu ta bám riết như cao da chó, không thể nào dứt ra được.” Gần đây, cậu còn vào công ty Hàn thị làm việc, khiến thái độ của Hàn Thiên Lâm với cậu ngày càng tệ.
“Anh, anh đánh mặt cậu ta thành như vậy, em làm sao còn có thể hạ miệng được nữa?” Lý Đông không quá quan tâm oán trách một cậu, nhìn qua anh không phải đang đau lòng cho Hề Tinh Linh mà chỉ xót cho gương mặt giống bạch nguyệt quang kia.
“Em không nói sớm, anh còn tưởng em không có hứng thú.” Hàn Thiên Lâm rất thương yêu Hàn Duật Bạch, nghe vậy, hắn lập tức nói: “Người này cho em, muốn chơi thế nào thì chơi, không cần khách khí. Cậu ta thật sự là một tên tiện nhân, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc để đàn ông thao.” Vì mình không thích đàn ông, Hàn Thiên Lâm liền nghĩ đến việc nhét tên tiện nhân này cho em trai mình.
Lý Đông nhớ rằng Hàn Thiên Lâm là một thẳng nam, chưa bao giờ có quan hệ với đàn ông, trước khi tiếp xúc với Hề Tinh Linh, hắn chỉ cùng phụ nữ lên giường.
“Ừ, em đã hiểu.” Lý Đông có vẻ không kiên nhẫn, ra hiệu cho Hề Tinh Linh đứng lên: “Lại đây, ngồi bên cạnh tôi.” Anh lo nếu Hàn Thiên Lâm lại tức giận, sẽ không ngần ngại tát thêm cho Hề Tinh Linh một bạt tai.
“Đi, ngồi lên đùi.” Hàn Thiên Lâm thêm một câu.
Lý Đông: “……”