Hai người tìm một mảnh đất trống trong góc, diện tích không hề nhỏ.
Trước đây nơi này là để trồng hoa, nhưng bây giờ bỏ trống. Trồng hoa thì thật đáng tiếc, tại sao không trồng một ít rau chứ.
Bếp trưởng Lưu xới đất, cuối cùng dọn ra một mảnh vườn lớn, gieo hạt giống, Thẩm Vi trồng ba cây giống cherri và cả cà chua do hệ thống thưởng lẫn vào trong đó.
Trên ruộng rau, bếp trưởng Lưu lại càng quan tâm hơn bất cứ ai.
Một ngày hận không thể tưới nước ba lần.
Bây giờ mới cảm thấy lợi ích của nhà trẻ, nhàn rỗi có cái hay của nhàn rỗi.
Được trả lương để sống một cuộc sống điền viên, ngày tháng thoải mái như này, nói ra ai tin?
Vừa gieo hạt giống xuống đất, Thẩm Vi không biết có phải ảo giác của mình không, chỉ cảm thấy hạt giống cà chua được hệ thống thưởng khi gieo xuống đất dường như lóe lên một tia xanh lục!
Cây giống cherri nhỏ càng rõ ràng hơn, vừa mới trồng vào, lá cây đã trở nên xanh hơn.
Đồ hệ thống thưởng quả nhiên đều là thứ tốt.
Không biết đến lúc thu hoạch sẽ như thế nào nhỉ?
Đang làm vườn thì điện thoại bỗng reo lên, Thẩm Vi nghe máy, đầu dây bên kia là một giọng nữ trong trẻo.
"Xin hỏi đây có phải là nhà trẻ Mãn Thiên Tinh không? Tôi là cô Đường của nhà trẻ, lần trước đã nhận được offer từ phía quý trường, tôi muốn hỏi thêm về các vấn đề cụ thể. Bây giờ cô có tiện không?"
Thẩm Vi lập tức lấy lại tinh thần: "Tiện chứ, tiện chứ!" Sau đó hẹn cô Đường đến quán cà phê gần đó.
Chưa đầy nửa tiếng sau, một người phụ nữ đã đi đến, năm nay hơn 30 tuổi, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, lông mày cong cong, tuy không phải là vẻ đẹp chủ lưu, nhưng nhìn tổng thể toát lên cảm giác rất dễ chịu.
Trước khi đến, cô Đường cũng đã tìm hiểu về nhà trẻ Mãn Thiên Tinh.
Đây chỉ là một nhà trẻ mới, không có nhiều thông tin, trong ngành cũng chưa nghe nói đến.
Nhưng mức lương mà họ đưa ra cho cô Đường lại rất cao, 20.000 tệ một tháng.
Có điều những thứ này không phải là yếu tố cuối cùng thu hút cô Đường đến đây.
Cô đến đây chủ yếu là muốn tìm hiểu thêm, ngoài tiền ra còn có những vấn đề khác.
Lúc cô Đường nói chuyện điện thoại với Thẩm Vi đã cảm thấy đối phương rất trẻ, nhưng khi gặp mặt vẫn khiến cô giật mình.
Không ngờ Thẩm Vi lại trẻ như vậy.
Trông giống như sinh viên mới tốt nghiệp.
Một người như vậy có thể quyết định chuyện lớn như thế sao?
Trong lòng cô tuy có nghi vấn, nhưng nhiều năm đi làm đã tôi luyện cho cô một EQ cao, cô giấu những nghi vấn trong lòng, định từ từ tìm hiểu.
Cô Đường còn chưa kịp hỏi thì bên này đã có điện thoại gọi đến.
Cô Đường có chút áy náy với Thẩm Vi: "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút."
Thẩm Vi lập tức nói: "Không sao, cô cứ nghe đi."
Cô Đường vừa mới nghe máy, đã nghe thấy đầu dây bên kia mắng: "Họ Đường kia đừng tưởng rời khỏi mày thì trái đất ngừng quay, mày cứ đi đi, tao vẫn kiếm tiền được. Mày đừng quên là ai đã giảm học phí cho Ninh Phúc Bảo."
"Chẳng biết ơn gì cả, cánh cứng cáp rồi thì muốn bay à."
"Mày muốn đi thì đi, tao nói cho mày biết tháng này mày sẽ không có một xu tiền lương nào đâu, hơn nữa tao còn sẽ nói với tất cả đồng nghiệp mày là kẻ vong ân bội nghĩa, xem ai dám dùng mày?"
Giọng đối phương rất to, ngay cả Thẩm Vi ngồi đối diện cũng nghe rõ mồn một.
Cô Đường tức giận đến run người, lập tức cúp điện thoại.
Khác hẳn với vẻ dịu dàng lúc nãy, hiện giờ cô tức giận đến mức không nói nên lời.
Cô Đường nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Thẩm Vi, cười khổ một tiếng: "Tôi cũng không có gì phải giấu cô, người vừa gọi điện cho tôi chính là chủ cũ của tôi."
"Tôi đã làm việc ở đó 10 năm, bọn trẻ vẫn luôn rất thích tôi."
"Sau đó tôi lại đi học thêm về giáo dục trẻ em, tâm lý trẻ em các thứ, lúc đó mọi người ngại khó, không ai học, chỉ có tôi kiên trì. Hơn nữa đều là dùng thời gian của mình, bỏ tiền túi ra, cuối cùng chỉ có một mình tôi học thành công trở về, bà chủ sợ không khống chế được tôi."