Thằng con trai này vừa vào đại học đã tự do bay nhảy. Thêm vào đó, ký túc xá của nó có sự chênh lệch giàu nghèo rất lớn, có vài đứa rất giàu có.
Để khoe khoang với đám bạn học giàu có này, nó dần dần cũng nhiễm phải thói quen mời khách chạy theo hàng hiệu.
Nhưng mỗi tháng gia đình chỉ cho nó 1500 tệ tiền sinh hoạt, làm sao đủ cho nó phung phí như vậy?
Thêm vào đó, nó còn có bạn gái ở đại học, việc sử dụng thẻ sinh viên để vay tiền cũng khá dễ dàng.
Dần dần đã chi tiêu hơn cả trăm nghìn tệ.
Sau đó, nó nghiện tiêu tiền, lại vay thêm nhiều khoản vay trực tuyến không chính thức trên mạng xã hội.
Theo lời nó vốn chỉ vay hơn 300.000.
Nhưng không trả được thì lãi mẹ đẻ lãi con nên đã lên tới hơn 800.000.
Lần này nó về nhà vốn đã sợ chết khϊếp, nhưng sau khi bị ba đánh một trận, lập tức cảm thấy chuyện này đã qua rồi.
Vợ chồng Từ Đại Minh cả đời thật thà chất phác, biết kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?
Vợ nói với Từ Đại Minh: "Hay là ông thử đến cái nhà trẻ kia xem, họ trả lương 20.000 một tháng mà."
Trước đây, đối phương đã đề nghị mức lương 20.000 tệ một tháng.
Cả hai vợ chồng đều nghĩ rằng đối phương là kẻ lừa đảo.
Nhưng bây giờ, áp lực trả nợ giống như một con dao nhọn kề vào cổ mình.
Hơn nữa, công ty đòi nợ thuê cũng rất hung hãn.
Dù sao cũng là con mình, mặc dù lúc đánh thì hung dữ, nhưng sau đó vẫn rất đau lòng.
Từ Đại Minh bình tĩnh lại, cuối cùng nói với vợ: "Thế này đi, chúng ta đi tìm luật sư trước, xem những khoản nào hợp pháp, trước tiên hãy thương lượng trả nợ. Còn những khoản không hợp pháp thì cứ kiện ra tòa."
"Bà trông chừng thằng con bất hiếu này, không được thì cho nó nghỉ học đi, cũng không thể để nó gây ra chuyện lớn hơn được."
Từ Đại Minh là trụ cột gia đình, ông ấy đã lên tiếng thì vợ ngay lập tức có chỗ dựa tinh thần.
Về phần Từ Đại Minh, ông ấy muốn đến thăm nhà trẻ trước. Nếu thực sự được trả 20.000 nhân dân tệ một tháng, thì ông ấy muốn kiếm tạm một khoản tiền trong vài tháng trước đã.
Sau đó, ông ấy đến nhà trẻ Mãn Thiên Tinh.
Người tiếp ông ấy cũng là một người đàn ông trung niên, không ngờ không có phỏng vấn, vừa đến đây là đã ký hợp đồng lao động.
Dễ tính thế sao?
Nhà trẻ Mãn Thiên Tinh trong mắt Từ Đại Minh càng giống một kẻ lừa đảo.
Nhưng 20.000 nhân dân tệ đã thu hút ông ấy, cho dù có nghi ngờ trong lòng thì chỉ có thể nuốt chúng xuống.
Nếu đó không phải là kẻ lừa đảo thì sao?
Ông ấy đến đơn vị để từ chức.
Kết quả là bị lãnh đạo cũ kéo lại, chỉ nói chuyện phiếm đã mất nửa ngày.
Lãnh đạo cũ thấy ông kiên quyết muốn nghỉ việc, không còn cách nào khác đành phải luyến tiếc để ông ra đi.
Xét cho cùng, thể chế chính là như vậy, dù có năng lực đến đâu cũng không thể trả lương cao như doanh nghiệp tư nhân.
Lúc Từ Đại Minh đang làm thủ tục thôi việc.
Bếp trưởng Lưu đã nói chuyện này với Thẩm Vi vừa đi mua hàng về.
Ông cũng cảm thấy việc tuyển dụng có phần cẩu thả: "Thực sự không cần kiểm tra lại sao?"
"Không cần." Thẩm Vi thần bí nói.
Đây đều là những người được hệ thống giới thiệu, hệ thống đã điều tra kỹ lý lịch nhân thân của họ từ lâu.
Những người có thể vượt qua chứng nhận hệ thống ít nhất được đảm bảo về nhân cách và năng lực.
Vấn đề tài xế xe của trường đã được giải quyết rồi.
Giọng nói điện tử trong đầu Thẩm Vi liên tục vang lên: "Chúc mừng đã tuyển dụng được tài xế xe buýt của trường."
"Phần thưởng hệ thống là 20 cân thịt bò, 100 quả trứng. Hai cân rau và trái cây, ba cây giống cherri. 1 triệu tiền mặt. 10.000 điểm."
Thẩm Vi đã nhận được rất nhiều phần thưởng.
Ngay lập tức nói với bếp trưởng Lưu: "Chú có biết làm ruộng không?"
Nhắc đến chuyện này, ông ấy không còn buồn ngủ nữa.
"Chú biết chứ!"
Ông ấy lúc còn là thanh niên trí thức đã từng trồng trọt.
Trước đây, ông ấy còn nói với vợ mình: Khi nào chúng ta có tiền, đến nông thôn tìm một mảnh đất, sống một cuộc sống điền viên thì thật tốt.
Không ngờ lại có thể thực hiện được sớm như vậy khi đang làm việc ở đây.