Nhìn thấy Thẩm Triều Triều gật nhẹ đầu, Diệp Phương tiếp tục: "Mưa lớn như vậy mà cô ra ngoài một mình không sợ sao? Chắc chắn người nhà rất lo lắng, có muốn gọi điện thoại đến xưởng máy móc báo an toàn không?"
"..."
Thẩm Triều Triều sửng sốt, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Cô như bị chạm vào thần kinh mẫn cảm.
Ngày hôm qua vừa mới chôn tro cốt của ba xuống đất, cô đã không còn người thân, cũng sẽ không còn ai lo lắng cho cô cả.
Vì thế cô chậm rãi lắc đầu, Thẩm Triều Triều đeo khăn quàng cổ lên che khuất mặt, đồng thời cũng che giấu biểu cảm của mình nhưng vẫn có thể nhận ra được cô đang vô thức trốn tránh từ động tác của tay chân.
Thấy vậy, Diệp Phương không hỏi tiếp nữa mà dừng ở đây, chờ cùng Thẩm Triều Triều cho đến khi xe chuyên dụng của xưởng sắt thép đến.
Ngoài cửa mây đen vẫn chưa rút đi, mưa vẫn to như trước, nện xuống mặt đất gạch xanh rồi nhanh chóng tụ hội lại thành một vũng nước nhỏ.
Trong tiếng mưa rơi tí tách, khi nhìn thấy thư ký Vương Hồng Quân của Cố Hằng xuất hiện với chiếc đầu đinh, Diệp Phương mới giơ tay vẫy vẫy với anh ta.
Đợi đến khi anh ta vội vã chạy tới, không đợi Thẩm Triều Triều cố nén cơn khủng hoảng để mở miệng thì Diệp Phương đã trực tiếp giới thiệu vài câu.
""Tiểu Vương, đây là Thẩm Triều Triều, cô ấy không được thoải mái lắm, không thể nói nhiều, nhờ cậu để ý một chút."
"Được ạ!"
Vương Hồng Quân lập tức gật đầu, anh ta giơ tay đẩy gọng kính gác trên sóng mũi, trước khi đến đã nghe lãnh đạo nói rồi, chỉ cần đón người đến nơi an toàn là được.
Không cần nghe ngóng mấy thứ khác.
Mà sau khi Diệp Phương nhìn thấy một tên cao lớn thô kệch như Tiểu Vương lại cưỡng ép giả vờ nhã nhặn, bà không khỏi khó chịu mím môi, nghĩ thật sự là gần mực thì đen, Cố Hằng ra khỏi quân đội cũng trông như thế này.
Bà lười nói thêm, quay đầu nhìn Thẩm Triều Triều: "Sau này có cơ hội sẽ gặp lại.""
Cho dù chỉ ở cùng ngắn ngủi nhưng Thẩm Triều Triều cũng có thể cảm nhận được ý tốt của Diệp Phương, nhất là khi bà giúp cô gặp được quản đốc xưởng sắt thép, ân huệ lớn như thế cô không biết nên cảm ơn như thế nào.
Tâm trạng của Thẩm Triều Triều kích động, khóe mắt nóng lên, trực tiếp cúi chào Diệp Phương 90 độ!
Khăn quàng cổ quấn quanh mặt cũng bị rơi xuống một đoạn.
Động tác đột ngột dọa này Vương Hồng Quân nhảy dựng, Diệp Phương lại vô cùng bình tĩnh phất phất tay, sau đó dứt khoát linh hoạt xoay người, tiếp tục bận rộn công việc của mình.
Ngay sau đó, Vương Hồng Quân dẫn đường vô cùng khách khí, anh ta che ô muốn dẫn Thẩm Triều Triều đến chỗ đỗ xe, kết quả Thẩm Triều Triều hoảng hốt lui ra xa như tránh né rắn chuột kiến, giữ một khoảng cách xa mấy mét giữa hai người.
Trong lúc nhất thời, Vương Hồng Quân ngơ ngác tại chỗ, nghĩ chẳng lẽ mình có độc?
Dáng vẻ này như sợ tránh không kịp!