Nếu không gặp được quản đốc nhà máy sắt thép thì mọi chuyện sẽ không xoay chuyển được nữa, bởi vì cô rất khó có thể dũng cảm và may mắn được như ngày hôm nay.
Nhưng Diệp Phương cũng lập tức mở miệng lần nữa, lời nói ra cũng vô cùng thẳng thắn: "Tuy tôi không biết cô tìm Cố Hằng có chuyện gì, nhưng cô đã cứu bà Vương Thải Hà, lẽ ra phải được con trai của bà ấy cảm ơn, chẳng qua để tránh một ít phiền toái không cần thiết nên cần phải gặp mặt tại xưởng sắt thép, cô đồng ý không?"
"Vâng!"
Thẩm Triều Triều dùng sức gật đầu, cho đến lúc này mới phát hiện cô vẫn còn túm quần áo người ta, thế nên cô có chút ngượng ngùng buông tay.
Sau đó nhìn chằm chằm góc áo bị níu nhăn, cô lại bất an rụt bả vai, động tác như vậy khiến Diệp Phương nhướn mày nhìn thoáng qua.
Trong lòng bà nhanh chóng suy tư về chứng bệnh cụ thể, đồng thời sấm rền gió cuốn gọi điện thoại.
Bà báo cho bên xưởng sắt thép phái xe tới đón người.
Dù sao cứu được bà Vương Thải Hà thì đúng là ân nhân của nhà bọn họ.
Chỉ là, với trạng thái của cô gái này không thể đến xưởng sắt thép một mình được.
Còn nữa, làm vậy cũng sẽ không chiếm tiện nghi của quốc gia, sau đó xăng tiêu hao sẽ được bổ sung lại, còn cho một khoản phí mượn ô tô... Tất cả đều giao cho quản đốc Cố Hằng giải quyết, bà không có nhiều thời gian đi quản những thứ này.
Chẳng qua trạng thái khác thường của Thẩm Triều Triều vẫn khiến Diệp Phương chú ý, thái độ mềm mỏng hơn rất nhiều, tuy bà không có thời gian nhưng vẫn không gấp gáp rời đi, mà là chờ xe cùng Thẩm Triều Triều.
Đồng thời bắt đầu nói lời khách sáo.
"Nói mới nhớ, tôi vẫn chưa biết cô tên là gì? Ở đâu?"
Nói chuyện phiếm với người vừa mới gặp mặt hiển nhiên sẽ khiến Thẩm Triều Triều hồi hộp.
Nhưng chuyện lo lắng nhất đã có kết quả, hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Giúp Thẩm Triều Triều cố gắng bình phục cơn khủng hoảng.
Giọng của cô vẫn bất ổn như trước, chậm rãi nói, cố gắng để câu nói được lưu loát: "Tôi tên Thẩm Triều Triều, năm nay mười tám tuổi, ở... số 4-16 phố Đông hẻm Điềm Thủy, thật sự rất... cảm ơn cô đã đồng ý cho... tôi... gặp mặt quản đốc..."
Khi nói lời cảm ơn, bởi vì tâm trạng kích động nên lại bắt đầu đứt quãng nối tiếp, Thẩm Triều Triều lập tức dừng lại, khuôn mặt dưới khăn quàng cổ đỏ bừng lên, sau đó len lén nhìn về phía Diệp Phương.
Nhưng biểu cảm trên gương mặt của Diệp Phương không có bất kỳ thay đổi nào, cứ như thể không nghe thấy sự ngắt quãng bất thường trong lời nói.
Suy tư một phen, bà nghiêm túc suy nghĩ rồi lập tức nói: "Hẻm Điềm Thủy... Bên ấy là nhà ở do xưởng máy móc sắp xếp, ba mẹ cô là công nhân của xưởng máy móc sao?"