“Cho em.”
Ngụy Trầm mở lòng bàn tay ra, bên trong có một cây kẹo mυ'ŧ.
Hai mắt Đường Tuế tỏa sáng: “Em cảm ơn anh ạ.”
Cô bé cầm lấy cây kẹo, vui đến mức nhảy cẫng lên, bất ngờ nhào tới hôn lên má Ngụy Trầm một cái rồi cười tươi như hoa.
Ngụy Trầm như bị đứng hình, rất lâu mà không có phản ứng gì.
Ngụy phu nhân ngồi gần đó chăm chú nhìn bọn nhỏ, mỉm cười dịu dàng nói: “Hai đứa nhỏ thật là đáng yêu.”
“A Trầm chưa bao giờ thể hiện cảm xúc như vậy trước mặt người khác.”
“A Đường là một cô bé rất đặc biệt, ai nhìn vào cũng thích.”
Mẹ Đường quay đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ, trên gương mặt lộ ra sự lo lắng.
*
Buổi tối, sau khi kết thúc công việc mẹ Đường trở về phòng kéo con gái lại nói chuyện.
“Đường Đường, sau này con không được phép hôn thiếu gia nữa có biết không?”
Đường Tuế Tuế ôm con gấu bông, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
“Tại vì cậu ấy là chủ nhân của chúng ta, chúng ta là người làm, lại như vậy là bất kính, mẹ có thể bị đuổi việc.”
Nghe tới chuyện mình mẹ có thể bị đuổi việc, cô bé lập tức cảm thấy hoảng sợ, không hỏi nữa mà liên tục gật đầu đô đô nói: “Vâng ạ, con biết rồi, sau này con sẽ không chơi chung với Trầm ca ca nữa ạ.”
Ngày hôm sau.
Khi Ngụy Trầm học về, cậu đến gặp mẹ mình.
Mẹ Đường và Đường Tuế Tuế cũng có ở đó.
Cậu nhìn cô bé, giống như đang đợi cô bé gọi mình một tiếng “Trầm ca ca”.
Đường Tuế Tuế đã nhìn thấy Ngụy Trầm nhưng lại quay mặt đi, cơ thể nhỏ bé đứng dậy chạy về phía những khóm hoa ở xa.
Ngụy phu nhân vuốt tóc cậu, dịu dàng hỏi một số việc ở trường.
Ngụy Trầm thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn mẹ mình, lễ phép đáp từng câu bà hỏi.
Ngụy phu nhân hài lòng, thả cậu ra và nói: “Được rồi, con muốn đi đâu thì đi đi.”
“Vâng ạ.”
Cậu chào mẹ mình rồi đi về phía Đường Tuế đang chơi.
Mẹ Đường nhìn thấy, trên mặt lộ ra sự lo lắng.
Đường Tuế đang ngắt lá cây xếp thành hình này hình kia thì ánh sáng trên đầu bỗng nhiên bị che khuất.
Cô bé ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy gương mặt trắng nõn của Ngụy Trầm.
Trong đầu vang lên lời mẹ dặn.
Đường Tuế cười tươi, gọi: “Chào thiếu gia ạ.”
Ngụy Trầm im lặng, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đáng yêu của cô bé.
Một phút sau cậu đột nhiên quay lưng rời đi.
Đường Tuế Tuế đứng lên nhìn theo hướng cậu rời đi, hơi nghiêng đầu, bất giác cắn móng tay.
Sau đó cô bé quay đầu nhìn về phía Ngụy phu nhân và mẹ mình.
Như đang hỏi: Con đã làm gì sai sao ạ?