Kiểm Soát Em Tuyệt Đối

Chương 3

Đến khi bà quản gia chạy tới, thấy Đường Tuế đang núp vào người Ngụy Trầm, còn chạm vào người cậu, bà ta lập tức nổi giận: “Cô bé kia, buông tay ra.”

“Có biết đây là ai không hả?”

Đường Tuế bị quát thì giật mình, đôi mắt long lanh ánh lên sự sợ hãi, một giây sau liền ào khóc.

Ngụy Trầm quay người, vòng tay ôm gọn lấy cô bé vào lòng, nhỏ giọng vỗ về bên tai cô: “Đừng khóc, có anh bảo vệ em.”

Quản gia thấy như vậy liền lên tiếng: “Thiếu gia…”

Cậu quay đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn bà ta khiến ba ta im miệng ngay lập tức.

Mẹ Đường thấy cô bé đi đổ rác đã lâu mà chưa về nên lo lắng đi ra ngoài tìm.

Đúng lúc thì thấy con gái mình đang khóc trong lòng một cậu bé lạ mặt.

Nhưng nhìn cách ăn mặc của cậu bé đó, trước kia đến làm việc ở đây, bà ấy đã tìm hiểu trước, nhà này chỉ có một người con trai duy nhất, mẹ Đường lập tức đoán ra đây có thể là thiếu gia nhà này.

Bên cạnh còn có quản gia.

Bà ấy hoảng sợ chạy tới, kéo Đường Tuế Tuế khỏi vòng tay của cậu, ôm vào lòng.

Nhìn thấy mẹ đến, cô bé liền dứt khoát thả áo Ngụy Trầm ra, khóc oa oa ôm lấy mẹ mình: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”

“Không sợ… không sợ, có mẹ ở đây.”

Trong lúc đó, quản gia tiến lên Ngụy Trầm: “Thiếu gia, cô bé đó có làm gì người không?”

Ngụy Trầm đang nhìn hai mẹ con họ, nghe vậy thì chậm rãi quay đầu lại nhìn bà ta.

Lời nói bình tĩnh phát ra khỏi miệng: “Cô bé ấy thì không có, còn bà thì có…”

Trên mặt quản gia lập tức lộ ra vẻ khϊếp sợ.

Nói xong Ngụy Trầm nhìn Đường Tuế Tuế lần cuối rồi quay người rời khỏi nơi này, quản gia lật đật chạy theo.

Khi Đường Tuế hết khóc, quay đầu lại nhìn thì cậu bé ấy đã không còn ở đây.

Giọng nói thút thít vang lên: “Ca ca đâu rồi?”

Mẹ Đường không để ý, bế cô đứng lên trở về phòng.

Đường Tuế Tuế được mẹ ôm vào lòng, cô bé cứ ngó đầu về phía sau để tìm kiếm bóng dáng của cậu đến khi khuất bóng.

Ngày hôm sau Đường Tuế Tuế và mẹ đến ra mắt phu nhân của căn biệt thự, không ngờ cô bé lại gặp được Ngụy Trầm ở đây.

Lúc này Đường Tuế Tuế mới biết cậu chính là thiếu gia duy nhất của nhà họ Ngụy, nơi mẹ cô đang làm việc.

Ngụy phu nhân là một người phụ nữ cao quý, tính cách bà nhẹ nhàng, nhưng hình như sức khỏe của bà ấy không được tốt.

Bà ngồi trên sô pha, gọi Ngụy Trầm đến gần mình: “A Trầm, đây là người giúp việc mới của mẹ, còn đây là con gái của cô ấy.”

“Cô bé này rất đáng yêu có phải không?”