Diêu Mạn liền xé rách: "Dù tôi có vứt đi, cũng không đưa cho hai mẹ con sói mắt trắng các người. Tôi đối xử tốt với các người như vậy, các người đối xử với con tôi thế nào? Bình thường thấy chúng trên đường là ném đá, hai mẹ con các người đúng là đồ súc sinh, sói mắt trắng nuôi không thuần!"
Đại Nha dù sao cũng còn nhỏ, bị Diêu Mạn làm cho sợ hãi, khóc ngay tại chỗ. Tôn Nguyệt Nguyệt không nhìn nổi nữa, liền xông vào ti xả với Diêu Mạn.
Mẹ chồng Diêu Mạn đứng bên cạnh xem mà sốt ruột, chủ nhiệm phụ nữ đến can ngăn: "Trả quần áo cho người ta đi. Đừng xé, quần áo đẹp như vậy mà xé hỏng thì không tốt..."
Diêu Mạn trực tiếp xé rách quần áo, vẫn cố tình kéo xuống.
Ngoài cửa, con trai Diêu Mạn là Nhị Bảo và Tiểu Bảo vẫn luôn lén nhìn.
Chúng hoàn toàn không ngờ rằng bà mẹ ghê gớm này lại có thể gây gổ với Tôn Nguyệt Nguyệt - người mà cô thân thiết nhất đến như vậy...
Rốt cuộc thì cô bị làm sao vậy?
Diêu Mạn giành được chiến thắng đầu tiên, liền cùng mẹ chồng rời đi. Nhưng những người phụ nữ trong đội vẫn không ngừng bàn tán.
"Con Diêu Mạn đanh đá này ngày càng hung dữ rồi!"
"Đúng vậy, đúng là một bà chằn. Không biết nhà họ Hạ lại náo loạn đến mức nào nữa đây?"
"Trước kia mới về đây tính tình còn tốt lắm. Từ sau khi Hạ Xuyên mất thì thành ra thế này."
"Thật đáng thương mà cũng đáng ghét, khổ cho người già và trẻ con trong nhà…"
Mọi người bàn tán xôn xao, Tôn Nguyệt Nguyệt còn kéo chủ nhiệm phụ nữ nói: " Diêu Mạn đánh tôi thành thế này, cứ thế mà bỏ qua sao?"
Nói rồi còn xuýt xoa hít vào, rõ ràng là động đến vết thương trên mặt.
Những người hóng hớt vẫn chưa đi, mặc dù họ không ưa cách cư xử trước đây của Diêu Mạn nhưng cũng không ưa Tôn Nguyệt Nguyệt, thế là họ mắng mỏ cô ta không thương tiếc: "Ai bảo cô ăn nói linh tinh, cho dù là đùa cũng không được nhắc đến chuyện bán con!"
"Đúng vậy, nếu cô nói với tôi, tôi cũng tát cho cô một cái chết luôn."
"Dù sao cũng là người có con rồi, sao cô nỡ lòng nói ra những lời như vậy?"
Tôn Nguyệt Nguyệt căm hận nói: "Đó là vì các người đều có con trai!!"
Kết quả là lời nói này lập tức khiến cô ta bị tấn công nhiều hơn: "Tôi sinh con gái cũng coi như bảo bối, tôi thích con gái!"
"Tôi luôn chiều chuộng con gái tôi, cho nó ăn ngon hơn cả con trai."
"Còn là thanh niên trí thức nữa, nhà nước không cho phép trọng nam khinh nữ, cô còn như vậy, đồ đáng khinh!"
Dưới ánh mắt mỉa mai và tiếng cười chế giễu của mọi người, một nhóm người được khuyên giải rời khỏi nhà họ Triệu.
Tôn Nguyệt Nguyệt nhẫn nhịn sự sỉ nhục, hy vọng chủ nhiệm phụ nữ sẽ đứng ra bênh vực mình.
Kết quả là chủ nhiệm phụ nữ lại giáo huấn Tôn Nguyệt Nguyệt: "Tôi nói cô này, dù sao cũng là người đọc sách, sao lại có thể trọng nam khinh nữ như vậy? Đàn ông và phụ nữ đều bình đẳng, vĩ nhân đã nói, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời. Cô này, tôi thật không ngờ tư tưởng của cô lại lạc hậu như vậy…"
Giọng điệu đầy tức giận.
Nhưng trọng nam khinh nữ lại là hiện tượng phổ biến ăn sâu vào nông thôn hiện nay. Chủ nhiệm phụ nữ cảm thấy, muốn phổ cập tư tưởng bình đẳng thì con đường phía trước còn rất dài.