Diêu Mạn từng câu từng chữ đều mang theo sự khinh thường, Tôn Nguyệt Nguyệt mặt dày có thể chịu đựng được nhưng mẹ chồng Triệu Vưu Thị thì không. Bà ta giục Tôn Nguyệt Nguyệt trả lại những gì có thể trả.
Những người hóng hớt xung quanh cũng thúc giục.
"Tôn Nguyệt Nguyệt, trước đây sao tôi không phát hiện ra cô lại trơ trẽn như vậy? Tiền trợ cấp của người ta mua đồ mà cô cũng đòi?"
"Người ta đã cho cô nhiều thứ như vậy, cô còn dám nói xấu sau lưng người ta chuyện bán con. Đúng là đồ lòng lang dạ sói!"
Chủ nhiệm phụ nữ cũng ra lệnh cho Tôn Nguyệt Nguyệt trả lại: "Nói đùa mà gây ra chuyện thì lỗi là ở cô. Tôi không quan tâm sau này cô đòi công lý thế nào, dù sao thì đồ của gia đình liệt sĩ, trả lại đi!"
Tôn Nguyệt Nguyệt không muốn, Diêu Mạn liền đi lột quần áo của cô ta: "Cái áo cô đang mặc cũng là vải của tôi, cởi ra cho tôi..."
Tôn Nguyệt Nguyệt gào thét đẩy cô ta ra: "Chờ một chút không được sao?"
Cô ta vào nhà trả lại một số thứ có thể trả, Diêu Mạn sợ cô ta giấu riêng cũng đi theo vào. Sau đó, những người hóng hớt nghe thấy cuộc đối thoại như thế này:
Diêu Mạn thấy thứ gì là lấy thứ đó: "Đây là của tôi..."
Tôn Nguyệt Nguyệt tức giận đến mức mất hết lý trí: "Đây là của tôi!!!"
"Cô có tiền có phiếu để mua cái này không? Biết xấu hổ đi!"
"Diêu Mạn, cô có phải uống nhầm thuốc không?"
"Tôi tỉnh táo lắm, phải tránh xa cái đồ thần kinh như cô!”
“Tôi có thể cho cô thêm một cơ hội nữa, chỉ cần cô xin lỗi tôi ngay bây giờ!"
"Cút đi!"
Diêu Mạn chửi một câu, ôm một đống đồ đi ra ngoài.
Trước cơn thịnh nộ, cần gì phải có tư cách! Cút hết đi! Không ai được phép bắt nạt con cô.
Mẹ chồng Diêu Mạn giúp cô lấy một số thứ. Bà biết con dâu mình và con dâu nhà họ Triệu có quan hệ tốt, không ngờ những năm qua lại tặng cho nhau nhiều thứ tốt như vậy, ôi...
Mẹ chồng Tôn Nguyệt Nguyệt là Triệu Vưu Thị cũng thấy đau lòng. Con Tôn Nguyệt Nguyệt này, lấy được nhiều thứ tốt như vậy, cũng không thấy chia cho mẹ chồng một chút nào. Thật là đồ ích kỷ!
Cuối cùng, Tôn Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ, lại cởi chiếc áo trên người đưa cho cô. Trước khi đi còn không quên buông lời cay độc: "Diêu Mạn sau này chúng ta tuyệt giao. Chết cũng không nhìn mặt nhau!"
"Tôi còn cầu mong điều đó, mau cởi đôi giày trên chân ra cho tôi, của tôi!" Diêu Mạn lạnh lùng nói.
Đôi giày thối này, dù cô có vứt đi, cũng không để cho con tiện nhân Tôn Nguyệt Nguyệt này được lợi.
Tôn Nguyệt Nguyệt tức giận cởi giày: "Trả cho cô, trả cho cô, có gì ghê gớm?"
Cô con gái tám tuổi của Tôn Nguyệt Nguyệt cũng nói ở bên cạnh: "Đúng vậy, có gì ghê gớm. Trả cho cô là được rồi, sau này đừng đến nhà tôi nữa..."
Nhị Bảo cười lạnh: "Đại Nha, cởϊ qυầи áo trên người ra cho tôi. Đây là vải nhà tôi làm!"
Sắc mặt cô con gái lớn của Tôn Nguyệt Nguyệt thay đổi: "Không đưa!"
Đây là chiếc áo cô thích nhất, không đưa.