Thi Mị nghe nói Hướng Thiến bỗng tái phát bệnh, giờ đã được đưa vào phòng cấp cứu, cô cong môi một cách lặng lẽ không tiếng động, tâm trạng vui vẻ rất nhiều.
Cô quá hiểu tính của Hướng Thiến, bắt đầu từ cuộc điện thoại ở Thái Lan hôm đó, nhất định đã bồn chồn lo lắng, dù bây giờ có chút gió thổi cỏ lay nào, cũng sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Trong lòng Thi Mị nghĩ thế, nhưng trong lời nói lại đầy sự lo lắng: "Tại sao lại vậy, thế thím ba của cậu không bị gì nghiêm trọng chứ? Chú ba cậu đâu, giờ chú ba cậu đang ở bệnh viện sao?"
"Tớ cũng không biết, cơ thể của thím ba tớ vẫn luôn rất yếu, giờ cũng không thấy bóng dáng chú ba đâu, gọi điện cũng không nghe, tớ sốt ruột muốn chết."
Cố Cửu Âm cũng không biết sao lại thế này, cố tình vào lúc này chú lại biến mất tăm, Hướng Thiến gọi năm sáu cuộc cũng không nhận.
Nếu không phải biết chú là người thế nào, cô thật sự hoài nghi có phải chú đang nuôi tình nhân không, bị phụ nữ quyến rũ chết mê chết mệt ngay cả vợ cũng bỏ mặc.
"Vậy à."
Thì ra, Cố Lệnh Thâm không về.
Xem ra, cuối cùng vẫn bị cô ảnh hưởng, đúng không?
Thi Mị nhớ tới gò má cao của người đàn ông trên xe, khuôn mặt khi kìm nén tìиɧ ɖu͙©, sự xốc xếch và chán chường tối tăm sau khi bắn tinh.
Im hơi lặng tiếng nhưng lại mang theo sự trầm luân chết người.
Sau khi gọi điện thoại với Cố Cửu Âm xong, Thi Mị tiện tay cản một chiếc taxi lại: "Bác tài, đi KFC đường Đông Dương."
"Được, cô bé cô lên đi."
......
Buổi chiều khi Thi Mị làm ở KFC, ngoài ý muốn chạm mặt một người đàn ông ở trong tiệm, khi cô nhìn thấy anh ta, khó tránh khỏi sửng sốt.
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, cô khẽ cười một cái.
"Thì ra là anh, lâu rồi không gặp."
Lục diễn nhìn cô với ánh mắt phức tạp: "Tiểu Mị, mấy năm nay em có khỏe không?"
"Vẫn ổn." Thi Mị nhìn anh ta, dường như thật sự chỉ vô tình gặp lại bạn tốt ngày xưa, chứ không phải bạn trai cũ đã từng phản bội cô, phản ứng rất bình thường.
"Còn anh, trong khoảng thời gian anh ở nước ngoài vẫn tốt chứ?"
Lục Diễn cười tự giễu, anh nhìn cô gái trước mặt, trong lời nói như có hàm ý khác: "Ngày trước cứ ngỡ cuộc sống như vậy sẽ rất tốt, nhưng đi rồi mới biết, bên cạnh không có người đó, cái gì cũng không còn quan trọng."
"Đừng nói thế, con người luôn phải nhìn về phía trước."
Thi Mị bật cười không rõ lí do, đóng gói xong phần đồ ăn cho khách cuối cùng, chuẩn bị tan tầm.
Lục Diễn nhìn khuôn mặt vẫn trẻ trung thanh thuần của cô gái, trong lòng không khỏi động tâm: "Tiểu Mị, em vẫn chưa ăn cơm tối nhỉ, chúng ta đi nhà hàng ăn gì đó đi, vừa ăn vừa trò chuyện được không?"
"Được thôi, anh chờ tôi một lát."
Thi Mị thay đồng phục nhân viên, dường như cô vẫn giống trước đây, như chưa từng trách anh, vẫn giống như đúc năm đó.
Chỉ là, cuối cùng vẫn có thứ gì đó, đã lặng lẽ thay đổi từ lâu.
Buổi tối của bọn họ, hẹn ở một nhà hàng Tây gần đó.
"Lâu rồi không ở trong nước, ăn có hơi không quen, em không ngại chứ?" Trên cổ tay Lục Diễn đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng, hình như là Cartier.
Thi Mị lơ đãng nhìn cổ tay anh ta, trong đầu nhớ tới người đàn ông kia, cổ tay có lực của anh, khi ngón tay móc sờ cửa mình của cô, đem đến cho cô kɧoáı ©ảʍ chết người và thuỷ triều trào dâng.
"Không ngại đâu."
Thi Mị thất thần, trong đầu toàn là từng li từng tí của người đàn ông kia, đây là một tín hiệu rất xấu, vào lúc anh vẫn chưa cắn câu cô, cô đã liên tục nhớ tới mọi thứ về anh.
Phần sau của bữa cơm này, ngược lại rất nhàm chán, Thi Mị lấy lệ quá nhiều, Lục Diễn lại không nhận ra, vẫn đắm chìm trong những câu hoài niệm liên miên lải nhải của anh ta, cô gái cười tươi như hoa, nhưng trong lòng lại là sự lạnh lẽo và khinh thường.
Thật sự buồn cười, không phải sao?
......
Sau khi ăn tối xong, Thi Mị biết Cố Cửu Âm muốn ở bệnh viện cùng Hướng Thiến, hình như Cố Lệnh Thâm cũng ở bệnh viện, cô suy ngẫm rồi mặc một bộ đồ lót tình thú rất sεメy.
"Tiểu Mị, cậu đến rồi."
Cố Cửu Âm còn đang chơi điện thoại, thấy Thi Mị đến rồi, bèn vội vàng đi tới.
Cố Lệnh Thâm hút thuốc ở cửa, khi nghe thấy cái tên này bàn tay bỗng tạm dừng, ánh mắt im hơi lặng tiếng liếc nhìn cô gái một cái. Hôm nay Thi Mị mặc một bộ váy đơn giản, trên chân là đôi tất trong suốt.
Đôi chân vừa dài lại thẳng này, mới vòng qua eo anh vào lúc sáng.
Cô bé của cô vừa ướt lại mềm, từng được ngón tay anh đưa vào sâu cảm nhận.
"Tớ đến rồi, thím ba cậu đang ngủ hả?"
Thi Mị đã hỏi bác sĩ, biết Hướng Thiến ngủ say nên mới dám xuất hiện lộ liễu như thế, nếu không Hướng Thiến nhận ra cô, nhất định sẽ khiến Cố Lệnh Thâm nghi ngờ mục đích cô đến gần anh.
"Ừm."
Cố Cửu Âm kéo cô ngồi xuống, lầu bầu, "Cũng may cậu tới đây với tớ, nếu không tối nay tớ sẽ chán lắm."
Cô ấy vốn định ở lại đến 9 giờ, rồi để quản gia tới đón về nhà ngủ, nhưng không ngờ còn chưa tới 8 giờ, cô ấy đã mệt mỏi, lăn ra ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh giường bệnh.
Thi Mị ngồi ở trong, không hề buồn ngủ.
Khi người đàn ông chậm rãi bước vào, thì thấy Thi Mị dựa vào đầu giường yên tĩnh trông coi, dường như cảm nhận được gì, cô quay đầu lại đối diện với ánh mắt anh: "Chú, Âm Âm ngủ rồi."
"Ừm."
Ánh mắt anh xuyên qua cổ áo rộng thùng thình, dừng ở trong váy của cô, trên hai bầu ngực tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, rất trắng, cũng rất lớn, khe rãnh vẫn gợi cảm như cũ.
Thi Mị đứng dậy, dưới chân như bị vấp một cái, bất ngờ nhào vào lòng người đàn ông, hai bầu vυ' trắng ở trong cũng run rẩy theo, rất khêu gợi, hai người ôm chặt nhau trước giường bệnh.
Hướng Thiến nằm trên giường, ngủ say như chết.
"Ơ kìa......"
Yết hầu Cố Lệnh Thâm nhấp nhô lên xuống, bàn tay đã duỗi vào trong vạt áo cô, xoa mạnh hai bầu vυ' kia.
"Ưʍ......"
Ngón tay rất to của người đàn ông, lướt qua núʍ ѵú mẫn cảm, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve bầu vυ' trắng, cổ áo của cô gái đã trễ xuống hoàn toàn, hai bầu vυ' to nặng trĩu bị bàn tay của người đàn ông tùy tiện đùa giỡn, lắc lư tạo thành từng đợt sóng triều dâʍ đãиɠ.
"Chú......"
Cô gái tê liệt thành nước, cơ thể non mềm tựa vào ngực người đàn ông, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Cố Cửu Âm, có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, Cố Cửu Âm ngủ rất sâu trên chiếc giường nhỏ, không có phát hiện bọn họ đang mây mưa trước giường bệnh.
"Chú, Âm Âm vẫn còn đây đấy."
Cô gái phóng đãng banh cơ thể ra trước mặt anh, hai bầu vυ' vừa lớn lại trắng đong đưa dữ đội dưới ánh sáng trong phòng bệnh: "Có cả vợ chú nữa, ưm, chú đừng mà......"
Dường như thật sự kháng cự anh, cơ thể trẻ trung quyến rũ của cô gái uốn éo trong lòng anh, bàn tay nhỏ lại vào lúc hoảng sợ bất an đè lên bộ phận mẫn cảm của đàn ông, thứ đồ cực nóng căng phồng dưới tay cô.
"Ầm ĩ cái gì?"
Giọng nói của Cố Lệnh Thâm vừa trầm ấm lại khàn khàn, trên trán lại lấm tấm mồ hôi lần nữa, shhh một tiếng, xé váy cô cái toạc, vùi mặt giữa hai cục bột mềm mại.
"Ưʍ......"
Cô gái mẫn cảm run rẩy, đầṳ ѵú bị khoang miệng ấm áp của anh ngậm lấy. Tiếng mυ'ŧ vυ' của người đàn ông nhanh chóng vang lên một cách dâʍ đãиɠ trong phòng bệnh, đầu lưỡi ấm áp của anh liếʍ láp, in dấu vết ướt xuống da thịt cô.
"Chú......"
Chỉ cần Cố Cửu Âm mở mắt ra, là có thể thấy nhìn thấy chú cô và bạn thân đang ôm nhau mây mưa trước giường bệnh, bạn thân còn để trần hai bầu vυ' lớn bị anh liếʍ, khuôn mặt vốn thanh thuần chứa đầy du͙© vọиɠ mị hoặc, tựa như yêu tinh hút máu.
Cố Lệnh Thâm tê dại xương cốt vì tiếng gọi của cô, anh dùng một tay cởi thắt lưng mình ra.