Chương 19: Qυყ đầυ thọc vào rút ra
.........
Cô là bạn thân của cháu gái anh, còn có một mặt mà anh không biết, cô cũng là cháu gái vợ anh, dường như anh đã đυ.ng phải một cô gái không thể chơi.
Nhưng mà như thế, mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ chứ.
Thi Mị vươn đầu lưỡi liếʍ khóe môi, vừa quyến rũ lại ngọt ngào.
"Ưʍ......"
Khi cây gậy thịt kia chen vào một chút, Thi Mị cảm nhận được sự tồn tại của anh một cách chân thật, thịt và thịt thực sự đang dán sát nhau, dường như còn kèm theo tiếng tim đập của anh.
Thi Mị bị anh đâm đến nỗi há miệng, bắt đầu đung đưa trái phải uốn éo bờ mông dâʍ đãиɠ, muốn nuốt cây gậy thịt kia vào sâu hơn.
Thế nhưng người đàn ông lại nắm eo cô, hoàn toàn không cho cô ngã ra sau, Cố Lệnh Thâm bóp eo cô, chỉ có qυყ đầυ thọc vào rút ra ở nơi đó một cách nông cạn, trong miệng thốt ra tiếng thở dốc sảng khoái nặng nề.
Nếu Thi Mị vẫn còn màиɠ ŧяiиɧ, vậy qυყ đầυ của anh thậm chí không thể đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ được, nhưng vì kiềm chế như vậy, ngược lại khiến Thi Mị càng ướt dữ hơn.
"Ưʍ...... Chú à, đâm tôi, đâm chết tôi...... Bóp đi, chú, tôi muốn chú xoa vυ' tôi...... Chơi cái động dâʍ đãиɠ của tôi."
Cô gái phất đầu rêи ɾỉ, cảm nhận qυყ đầυ của người đàn ông ra vào trong cơ thể mình, cô bắt đầu hết sức hài lòng.
Cố Lệnh Thâm nghe mấy lời ba hoa phóng đãng ở trên giường của cô, tiếng thở dốc càng nặng hơn, bàn tay sờ đến đôi vυ' bự của thiếu nữ, tùy tiện nhào nặn, mãi đến khi để lại dấu vết của anh.
Qυყ đầυ thô to của người đàn ông càng ra vào liên tục trong cơ thể mềm mại đáng yêu của cô.
Cuộc điện thoại gọi tới năm sáu lần kia cuối cùng cũng dừng lại ngay lúc này. Thi Mị lắc eo vô cùng dâʍ đãиɠ, trên môi là nụ cười người đàn ông không nhìn thấy được.
Cô à, tôi đang dùng người đàn ông của cô đấy.
"Ưʍ...... Chú......"
Khoảnh khắc cuối cùng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ người đàn ông bắn ra dính lại trong lỗ của cô, giây phút khi cơn lêи đỉиɦ tới, cô gái nằm nhoài về trước.
Cố Lệnh Thâm rêи ɾỉ một tiếng, xuống khỏi mông cô gái, cây gậy thịt bắn tinh xong đã mềm xuống hơn nửa, vẫn gật gù đắc ý ở giữa háng người đàn ông như cũ.
Cô gái cảm giác miệng cửa mình có chút nóng rát, eo cũng hơi mỏi, không nhìn cũng biết trên mép nụ hoa toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, mới nãy còn bị anh bắn vào.
Cố Lệnh Thâm bắn tinh xong, ngồi ở bên cạnh, cầm khăn giấy lau người, mặc cho cây gậy thịt kia dựng đứng ở nơi đó, hiển nhiên lúc nãy vẫn chưa khiến anh thoả mãn.
Cô gái quyến rũ ngồi dậy, banh chân ra dọn dẹp chỗ đó, trên cửa mình của cô toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙, còn có cả da^ʍ thuỷ, cô rút khăn giấy ra lau khô.
Chẳng được bao lâu, trên xe đều là khăn giấy bọn họ từng dùng.
Thi Mị nhặt quần áo trên xe lên, sau khi ăn mặc chỉnh tề rồi, cô nghiêng đầu, nhìn Cố Lệnh Thâm yên lặng không nói ở bên cạnh.
"Chú ơi, chiều nay tôi còn có việc, tôi đi trước."
Cố Lệnh Thâm nhìn cô một cái, không nói gì nữa, chỉ mở chốt khoá cửa ra.
Độ cong nơi khoé môi Thi Mị thu liễm rất nhiều, ngón tay trắng nõn của cô gái đặt trên cửa xe, cuối cùng xuống xe. Xem ra, cô vẫn tính toán sơ suất rồi.
Thế giới của đàn ông trưởng thành, quả nhiên khó chơi.
Cô đọ sức với anh, quả thực đang đâm đầu vào chỗ chết.
Lần ân ái mới nãy kia, dường như không mang đến hiệu quả gì đáng kể cho mối quan hệ của bọn họ, nói cho cùng, là cô đã đánh giá cao những gì mình để lại trong lòng người đàn ông.
Có lẽ ở trong mắt Cố Lệnh Thâm, cô chính là gái đi*m miễn phí hất tay cái là đi, vợ của anh không thể thừa hoan bình thường, tự nhiên phải có một công cụ tiết dục.
Vừa rồi dù đã đến giây phút không cách nào kiềm chế, anh cũng chỉ ra vào nông ở trong cơ thể cô, không chịu tuỳ tiện đi vào sâu, có lẽ sợ cô mang thai, gây phiền toái cho Hướng Thiến.
Thi Mị bỗng cảm thấy, cô vẫn quá ngây thơ, cảm xúc của cô gái bỗng trở nên rất tồi tệ, đến nỗi viền mắt không khỏi chua xót.
Vào giây phút tồi tệ như vậy, người duy nhất cô có thể nghĩ đến đó là Lâm Mẫn Trạch.
"Chị Lâm."
"Tiểu Mị, em sao vậy? Giọng điệu này của em sao nghe có chút không đúng, có phải có ai ăn hϊếp em không......"
Lâm Mẫn Trạch vừa tiếp một vị khách, là người biếи ŧɦái hiếm có, có khuynh hướng SM nghiêm trọng, mới ứng phó xong, thế nên giờ thật sự rất mệt.
Nhưng vừa nghe thấy giọng điệu của Thi Mị không thích hợp, Lâm Mẫn Trạch vẫn nhịn không được truy vấn một câu.
"Không có, em không bị ai ăn hϊếp cả."
Thi Mị cười: "Chỉ là...... bên Cố Lệnh Thâm, có lẽ em đã có chút sai sót, giờ chỉ thấy hơi nực cười thôi."
"Tiểu Mị, chẵng lẽ em đã?"
Lâm Mẫn Trạch lắp bắp kinh hãi, vội vàng truy vấn: "Chẳng lẽ em đã giao mình cho anh ta rồi hả?"
"Không tính là vậy."
Thi Mị vừa nói chuyện điện thoại với Lâm Mẫn Trạch, vừa đi đến một cái ghế đá trong vườn hoa ngồi xuống, vẫn là dáng vẻ nữ sinh viên yên tĩnh nhã nhặn.
"Chẳng qua, em đã đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng người ta. Mong chờ chủ động tới hiến thân, kết quả dường như người ta cũng không coi là chuyện to tát thế nào, chị Lâm chị nói xem, có phải em rất nực cười không?"
"Chị đã nói từ sớm rồi, người đàn ông như Cố Lệnh Thâm, hoàn toàn không phải người mà mấy đứa con gái như em chơi nổi." Lâm Mẫn Trạch có lẽ cũng đoán được gì đó.
"Quần thể đó của bọn họ thật sự quá nguy hiểm, Tiểu Mị, em nghe lời chị, bây giờ thu tay vẫn kịp, ngộ nhỡ đến lúc em vừa lỗ người còn lỗ trái tim, cuộc đời của em sẽ thật sự bị huỷ hoại, tranh thủ giờ hãy ngăn tổn hại lại ngay."
"Nhưng em lại cảm thấy, rất không cam lòng."
Thi Mị ngước mắt, ánh mắt miên man nhìn cách đó không xa.
Thật sự không cam lòng mà.
......
Sau khi gọi điện với Lâm Mẫn Trạch xong, cuối cùng tâm trạng của Thi Mị cũng tốt hơn so với mới nãy, vốn dĩ định đi làm ca chiều cho KFC, lại nhận được điện thoại từ Cố Cửu Âm.
"Tiểu Mị, cậu đang ở đâu?"
"Tớ ở công viên." Thi Mị nghe ra giọng cô ấy có chút không đúng, bèn hỏi, "Cậu sao thế, sao nghe như cậu đang khóc vậy?"
"Tớ ở bệnh viện, không biết hôm nay thím ba của tớ bị sao, bỗng nhiên tái phát bệnh ngã xuống đất, giờ được đưa vào phòng cấp cứu rồi."
Cố Cửu Âm đứng một mình ở hành lang dài trong bệnh viện, trong lòng vô cùng lo lắng, Hướng Thiến vừa mới tái phát bệnh ngã xuống đất co giật, cũng may được người giúp việc phát hiện kịp thời đưa vào bệnh viện, giờ mới xem như đã nhặt về một cái mạng.
Tuy Cố Cửu Âm cũng không thích thím ba, luôn cảm thấy thím ấy lấy thận làm điều kiện, uy hϊếp chú mình kết hôn với thím ấy.
Nhưng chú ba nói rất đúng, dù có nói thế nào, thím ấy cũng đã lấy thận cứu mình một mạng.
Bản thân Hướng Thiến cũng là người phụ nữ ốm yếu nhiều bệnh, thím ấy lấy thận cấy ghép cho mình, cũng ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể thím ấy.
Có lẽ, thím ấy thật sự rất yêu chú của cô.