Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Nàng

Chương 31: Tốt nhất ca ca

“Việc thẻ bài không vội, trẻ em giống như em hiện tại quan trọng nhất vẫn là ăn ăn uống uống, lại chơi vô tư không tim không phổi, việc khác không cần nhọc lòng.”

Thấy nhóc con ăn tốt, Thẩm Dịch không khỏi giảng giải , bế nhóc con lên về ngủ bù, chính mình cũng tuỳ tiện nằm xuống.

Nếu muốn ra ngoài chơi, hắn cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.

Mấy ngày này hắn đã khắc sâu được lĩnh ngộ, mang trẻ con ra cửa, đối với sự tiêu hao của thể lực và tinh thần lực, không thua một trận chiến nào. Nếu không dưỡng đủ tinh thần, hắn sợ đến lúc đó, nhóc con sẽ chơi không tận hứng.

Thẩm Nhĩ quay đầu nhìn ca ca đang nhắm mắt nằm về bên cạnh, có chút uể oải lại thấp thỏm mở miệng nói: “Nhĩ Nhĩ không được lão sư thích, cũng không vẽ ra được thẻ bài, thật sự có thể đi chơi sao?”

Mấy ngày nay, tâm tình của Thẩm Nhĩ vẫn luôn không tốt. Bé luôn nhìn thấy ca ca vất vả, lại nhớ tới trạng thái của ca ca mấy hôm trước, Thẩm Nhĩ rất dễ dàng nhận ra sự thay đổi của ca ca là sau khi bái sư thất bại.

So với hiện tại, cả ngày không nhìn tới ca ca, bé vẫn thích người ca ca cả ngày cười hi hi ha ha hơn, cho dù hi hi ha ha ca ca mỗi ngày đều trêu chọc bé.

Vì vậy, bé rất tự trách, cảm thấy nếu chính mình được lão sư thích, có thể vẽ ra tới thẻ bài lợi hại, nói không chừng ca ca sẽ không thay đổi.

“Em đang nói cái gì vậy? Em muốn khi nào đi chơi liền đi, cùng việc bái sư hay không, có thể vẽ ra thẻ bài hay không lại có quan hệ gì?”

Đôi mắt của Thẩm Dịch đột ngột mở to, đem nhóc con ôm vào lòng ngực, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của bé nói: “Em là muội muội của Thẩm Dịch, cho dù em cái gì cũng không biết, anh cũng đối tốt với em, về sau không được có loại ý tưởng kỳ quái này, biết không hả?”

“Thật vậy hả, thật vậy hả? Ca ca thật sự nghĩ như vậy sao?”

Nghe ca ca nói xong, Thẩm Nhĩ chỉ cảm thấy đồ vật mấy ngày nay đè nặng trong lòng bé lập tức biến mất không thấy.

“Ca ca, sao anh lại tốt quá như vậy chứ?” Thẩm Nhĩ cười thật to, vui vẻ bổ nhào vào l*иg ngực ca ca, cả người vui vẻ quá trời.

“Nhìn em chỉ có điểm này tiền đồ, em muốn cái gì có lần nào ca ca không đáp ứng em?”

Thẩm Dịch hận sắt không thành thép, duỗi tay nhéo nhéo mặt béo của nhóc con.

Không nghĩ tới mặt của nhóc con lại mẫn cảm như vậy. Thẩm Dịch căn bản không sử dụng lực nhéo, vậy mà mặt của nhóc con đang dần sưng đỏ lên.

Nhìn hai dấu tay hồng hồng xuất hiện trên mặt nhóc con, Thẩm Dịch trước tiên khϊếp sợ, lấy tay xoa xoa, chờ đến lúc ý thức được không có biện pháp lau đi dấu tay, Thẩm Dịch trộm liếc mắt nhìn nhóc con vẫn chưa nhận thấy cái gì, chột dạ nhanh chóng thu hồi tay.

Thẩm Nhĩ nghe vậy thử đưa ra thỉnh cầu: “Vậy, em muốn ăn một cây kem, có thể chứ?”

Tuy rằng ca ca chưa nói bé không thể ăn kem, nhưng mấy ngày thước cc nỗ lực như vậy, hơn nữa bé cảm thấy chính mình rất vô dụng, cho nên dù thèm lắm, bé cũng không đưa ra ý tưởng quá muốn ăn kem. Vì vậy, hôm trước mua một hộp kem về, đến bây giờ vẫn chưa thiếu cái nào.

Hiện tại ca ca lại biến về quen thuộc ca ca, hắn lại nói cái gì cũng đáp ứng, con trùng thèm ăn trong lòng Thẩm Nhĩ nhịn không được liền chạy ra tới.

Vì đền bù muội muội nội tâm bị thương, Thẩm Dịch phá lệ săn sóc nói:

“Đương nhiên có thể, Nhĩ Nhĩ không chỉ có thể ăn kem, lát nữa lúc đi chơi công viên trò chơi, chúng ta lại mua kẹo ăn ăn được không?”

“Vâng ạ!” Thẩm Nhĩ vui vẻ nhảy lên, nhanh như chớp xuống giường đi ăn kem.

Ăn kem xong, sau khi súc miệng rồi chạy trở lại trên giường nằm xuống, Thẩm Nhĩ đầy mặt vui vẻ hoi: “Ca ca, ngày mai em có thể lại ăn kem không?”

Không đợi Thẩm Dịch trả lời, nhóc con không kiên trì được lập tức tiến vào mộng đẹp.

“Đứa bé này!” Nhìn mặt bánh bao ngủ rồi còn hơi nâng cao khoé miệng, Thẩm Dịch duỗi tay kéo chăn đắp lên cho bé, chính mình cũng tự nhiên không để ý ngủ miệng cười theo.

Sau khi ngủ một giấc thật ngon, Thẩm Nhĩ đã khôi phục hoạt bát như khi mới tới. Thẩm Dịch nghỉ ngơi qua một buổi trưa, mệt mỏi trong khoảng thời gian này cũng biến mất.

Hai anh em nhanh chóng thu thập thứ tốt, chạy đến công viên trò chơi ở ngoài trung tâm thương mại. Lần này, Thẩm Dịch không ở bên ngoài chờ mà cùng nhóc con vào bên trong, cùng bé chơi suốt một buổi chiều.