Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Nàng

Chương 30: Đi chơi

Việc bái sư này làm cho hai anh em đều có chút không vui, từng người sau khi xác định tốt mục tiêu, hai người chia ra. Một người chui vào khoang thực tế ảo rèn luyện thẻ bài chiến đấu kỹ xảo, một người vùi đầu nỗ lực chế thẻ, trong thời gian ngắn không ai nhắc đến sự tình bái sư.

Thẩm Dịch không cảm thấy, ý tưởng của Lý đại sư chỉ là có lệ, hắn đã tính toán trước khi bắt đầu thi đấu sẽ đem muội muội đưa về nhà. Đến nỗi, việc tìm lão sư cho muội muội, Thẩm Dịch cũng không nghĩ vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn, bất quá việc này chờ hắn tính toán sau khi thi đấu trở về lại nói.

Sau khi hạ quyết tâm xong, Thẩm Dịch liền đem lực chú ý đến việc tăng lên thực lực.

Đừng nhìn bên ngoài mọi người đều nói hắn điên cuồng, trên thực tế, đến các trận cuối trận đấu, mỗi lần hắn đều thắng được không dễ dàng thoải mái, dùng ít thẻ bài hơn người khác lại thắng được trận đấu, Thẩm Dịch ở phía sau lưng cũng trả giá so với người khác nhiều gấp vô số lần.

Một ngày có 24 giờ, hắn hầu như dùng hết 16 tiếng đồng hồ ngâm mình ở khoang thực tế ảo. Cũng chỉ trong mấy ngày muội muội tới, vừa lúc hắn đang nghỉ ngơi chỉnh đốn sau khi ti đấu, lúc này mới khó được một đoạn thời gian ngủ lười.

Nhưng chịu ảnh hưởng của việc bái sư này, hơn nữa trận đấu thẻ bài sắp tới, Thẩm Dịch lại khôi phục hằng ngày khổ luyện, cả ngày ngâm mình trong khoang thực tế ảo, so với lần thi đấu trước càng thêm điên cuồng. Ngoại trừ mỗi ngày cùng muội muội ăn cơm cùng rửa mặt, đi ngủ, hầu như hắn không có lúc nào rời khoang thực tế ảo.

Đây cũng là bởi vì khoang thực tế ảo sẽ không bị thương, bằng không dựa theo cường độ huấn luyện này của hắn, thân thể đã sớm không chịu nổi. Bất quá dù thân thể không có trở ngại, lại không thể nào tránh được tinh thần lực mỏi mệt.

Mỗi ngày Thẩm Dịch ngả đầu liền ngủ, tự nhiên không phát hiện ở thời điểm hắn bận rộn, nhóc con trong nhà cũng phá lệ ra sức.

Thẳng đến vài ngày sau lúc ăn cơm, Thẩm Dịch không nhịn xuống ngáp một cái, ngay sau đó nhìn đến tinh thần của nhóc con có chút uể oải, lúc này mới bừng tỉnh, chính mình hình như bỏ quên muội muội.

“Lát nữa, ăn cơm xong em hãy ngủ một giấc, buổi chiều chúng ta đi công viên trò chơi ở thương trường.”

Nhìn quầng thâm dưới mí mắt của muội muội, trong lòng Thẩm Dịch ảo não không thôi, cảm thấy chính mình trong thời gian này quá xem nhẹ nhóc con.

Việc bái sư này đến hắn còn chịu ảnh hưởng nói gì đến một đứa trẻ con đâu.

“Thật vậy chăng?”

Dù sao cũng là trẻ con, vừa nghe nói có thể ra ngoài chơi, đôi mắt Thẩm Nhĩ sáng lên, sau đó lại giống như nghĩ đến cái gì, có chút cúi đầu gục xuống, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Nhĩ Nhĩ không muốn đi chơi, thẻ bài của Nhĩ Nhĩ còn chưa vẽ tốt.”

Nhìn trước sau biến hóa của nhóc con, Thẩm Dịch không khỏi đau lòng.

Đây cũng là nguyên nhân từ trước đến giờ hắn chưa từng tiếp xúc đến đứa nhỏ hơn mình. Ở trong suy nghĩ của hắn, hắn vẫn luôn là trẻ con ở trong nhà, bởi vì từ nhỏ hắn luôn bướng bỉnh dây sự, cho nên từ trước tới nay đều là bố mẹ vì hắn nhọc lòng, hắn đúng là không có tự giác của người trưởng thành.

Do vậy, ở thời điểm muội muội vừa tới, hắn không hề cảm thấy việc năm lần bảy lượt chọc khóc nhóc con có cái gì không đúng. Ở trong lòng hắn, hắn cũng là bé con của bố mẹ, trong mắt hắn, chính mình cùng muội muội là bình đẳng. Những trò đùa giai đó đều là cùng thế hệ lẫn nhau chơi đùa bình thường lẫn nhau, căn bản không có khái niệm người lớn bắt nạt trẻ em.

Bất quá, sau mấy ngày ở chung, Thẩm Dịch có ý tưởng khác. Nhóc con thường làm cho người khác vui vẻ như vậy, tính cách lại ngoan, hắn cũng phải dâng lên một cổ ý thức trách nhiệm làm ca ca.

Hắn hẳn nên sớm phát hiện muội muội không thích hợp.

Nhưng mà, hiện tại cũng không muộn.