Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Nàng

Chương 28: Bái sư

A, muội muội chỉ hơn ba tuổi một chút, cũng khó trách bé sẽ tin tưởng mà không nghi ngờ.

Dưới sự kiên trì của muội muội, Thẩm Dịch bất đắc dĩ mà thở dài, mang theo nhóc con lần nữa trở lại phòng bếp.

Tiêu phí gần một buổi sáng, sau một phen nhốn nháo hoảng loạn, hai anh vừa lúc đuổi kịp trước thời gian thăm hỏi, làm xong bánh quy.

Nhân lúc bánh còn nóng, Thẩm Dịch lấy một khối bánh quy cho vào miệng, gật gật đầu khen ngợi: “Ăn ngon!”

Không biết là do không ăn cơm sáng hay bởi vì quan hệ đến thành quả lao động cả buổi sáng, Thẩm Dịch cảm thấy chỉ bằng tâm ý cùng hương vị này, lão sư không thu nhận Thẩm Nhĩ quả thực chính là thiên lý nan dung. (Thiên lý nan dung: việc ngay cả đạo trời cũng không thể tha thứ được)

Ăn xong một khối bánh quy, thấy thời gian không còn sớm, Thẩm Dịch vừa đóng gói bánh quy vừa thúc dục nhóc con cũng đã vội nửa ngày nhanh chóng ăn chút gì đó bổ sung thể lực: “Nhĩ Nhĩ ăn cơm trước, chờ ca ca đóng gói tốt bánh quy, chúng ta liền xuất phát đi nhà lão sư!”

Thẩm Nhĩ lôi kéo tay ca ca, không muốn một người ăn mảnh: “Ca ca cùng ăn.”

“Thời gian không còn kịp rồi, sau khi trở về ca ca lại ăn.”

“Vậy Nhĩ Nhĩ đút cho ca ca!”

Thẩm Nhĩ nhớ tới bánh bao buổi sáng Mộ ca ca cho còn để trong túi, cũng không đi ăn cơm, một bàn tay giơ một cái bánh bao to đút cho ca ca, một tay khác cầm chính mình ăn.

“Ừm, hương vị không tồi!” Thẩm Dịch cho rằng đây là bánh bao Thẩm Nhĩ mua ở bên ngoài.

Bánh bao tuy rằng đã lạnh, nhưng ngoài ý muốn hương vị không tồi, hai anh em cứ như vậy chắp vá ăn, sau đó mang theo bánh quy đã đóng gói tốt đuổi kịp thời gian đi đến trước cửa nhà lão sư.

“Ca ca, phòng ở của lão sư giống với của bố mẹ.”

Nhìn phòng ở có cửa riêng vườn riêng, Thẩm Nhĩ kinh hỉ nói với ca ca, điểm tương đồng này lại làm cho bé đối với vị lão sư chưa gặp mặt này thêm một phần chờ mong.

“Ừ, ca ca đi gõ cửa.”

Thẩm Dịch cười cười, đem muội muội thả xuống dưới, dẫn theo lễ vật đi gõ cửa.

Nhưng mà, chưa đợi Thẩm Dịch đi gõ cửa, cửa lớn đang đóng chặt bỗng nhiên bị mở ra từ bên trong, nhìn thấy người đàn ông từng gặp mặt một lần ở thương trường, nam nhân dùng ánh mắt kinh miệt đảo qua hai anh em:

“Chậc chậc, nhìn cái bộ dáng không có kiến thức này, biệt thự ở Thu Thuỷ Tinh không giống nhà ở nông thôn của các ngươi tí nào đâu.”

Thẩm Dịch thay đổi sắc mặt, không đợi cậu mở miệng, nam nhân đứng sau cánh cửa nhìn thấy lễ vật trên tay Thẩm Dịch cùng với Thẩm Nhĩ vẻ mặt khẩn trương đang ôm đùi Thẩm Dịch: “Các ngươi là tới tìm Lý đại sư? Để ta đoán xem xem, ngươi không phải là tính toán cho muội muội của ngươi bái ở Lý đại sư học tập đi?”

“Trẻ con còn nhỏ như vậy, lại còn muốn cho bé bái sư học tập. Thẩm Dịch, ngươi quả nhiên vẫn trước sau như một bộ dáng kiêu ngạo. Đáng tiếc, cùng không biết muội muội của ngươi thật sự có thiên phú hay không, hay là sẽ chết do ngươi quá vội vàng?”

“Liên quan gì tới ngươi!” Thẩm Dịch nhíu nhíu mày, xoay người đem muội muội ôm vào trong ngực, vòng qua hắn đi vào bên trong.

“Ha hả, Lý đại sư bận trăm công nghìn việc, làm sao có thời gian trông trẻ con, ta khuyên ngươi nên chết tâm đi.” Bị khí thế trên người Thẩm Dịch làm kinh hãi lùi về sau một bước, sắc mặt nam nhân trở nên khó xem. Thấy Thẩm Dịch không phản ứng hắn, trong mắt hắn hiện lên một tia ngoan độc, sau đó tỉnh táo đẩy cửa rời đi.

Muội muội của Thẩm Dịch mới lớn như vậy đã muốn trở thành Chế Thẻ Sư hả?

Chẳng lẽ, Thẩm Dịch cho rằng nhà hắn đều là thiên tài?

Nam nhân nghĩ tới cái gì, lộ ra một tia tươi cười tàn nhẫn: “Chế Thẻ Sư cũng không phải dễ làm như vậy.”

Thẩm Dịch căn bản không đem vai hề nhảy nhót lúc nãy vào mắt, sau khi vào cửa, hắn một lần nữa thả muội muội xuống dưới, lôi kéo nhóc con có chút khẩn trương đi đến chào hỏi Lý đại sư.

“Xin chào Lý đại sư, nghe danh tiếng của ngài đã lâu, tôi là người đã hẹn trước với ngài - Thẩm Dịch, đây là muội muội của tôi Thẩm Nhĩ.”

Thẩm Dịch đem lễ vật giao cho người máy, cung cung kính kính mà cúi chào Lý đại sư.

“Xin chào Lý đại sư.” Thẩm Nhĩ cũng học bộ dáng của ca ca, khom lưng cung kính.