Phòng của nhóc con đen một mảnh, nhìn qua hẳn là đã ngủ thời gian dài. Thẩm Dịch không bật đèn, tay chân nhanh nhẹn sờ lên mép giường, duỗi tay sờ sờ trán của bé.
Nhận thấy được cái trán có độ ấm bình thường, Thẩm Dịch nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại đem chăn đắp lên cho muội muội kín mít, lúc này mới yên tâm mà rời đi.
Thẩm Nhĩ một đêm không mộng, hoàn toàn không biết thời điểm ca ca tới khi đang ngủ, sau khi ngủ một giấc ngọt ngào, Thẩm Nhĩ tinh tần no đủ sớm tỉnh lại.
Dưới sự hỗ trợ của Tiểu Ngoan, sau khi rửa mặt xong, Thẩm Nhĩ dẫn theo một túi rác rưởi mang theo Tiểu Ngoan ra cửa.
Bởi vì ca ca nghiêm túc giải thích qua, cho nên hôm nay Thẩm Nhĩ không tính toán đi nhặt rác rưởi. Bất quá, tuy rằng không nhặt gì, nhưng việc vứt rác thuận tiện đi dạo xung quanh là thói quen cùng yêu thích từ trước tới nay của Thẩm Nhĩ.
Hô hấp không khí mới mẻ sáng sớm, Thẩm Nhĩ đi vào thùng rác có khoảng cách tầng lầu gần họ nhất, nhón mũi chân đem rác rưởi vứt vào, sau đó không chớp mắt nhìn rác rưởi bị thùng rác phân loại cắn nuốt.
Mãi cho đến khi rác rưởi bị phân giải xong, ánh mắt của Thẩm Nhĩ dừng lại ở phiến kim loại hồi lâu, mới chưa đã thèm mà thu hồi ánh mắt.
Thời điểm Thẩm Nhĩ tính toán rời đi, có một tiếng âm thanh gọi bé lại: “Nhĩ Nhĩ, em ghé vào đây làm gì?”
Thẩm Nhĩ vội vàng theo hướng âm thanh nhìn qua, sau đó tươi cười thật lớn: “Mộ ca ca!”
Mộ Thiên Tinh sờ sờ đầu Thẩm Nhĩ, nhìn mắt của bé to như quả nho, cười nói: “Em dậy sớm nhỉ, có phải lại đi nhặt rác rưởi không?”
“Không phải, Nhĩ Nhĩ hôm nay đi vứt rác!” Thẩm Nhĩ chỉ chỉ thùng rác, lại duỗi hai bàn tay trống trơn ra chứng minh mình không có nói sai.
“Ăn sáng chưa? Anh nơi này có mấy cái bánh bao, em có muốn mang về cùng ca ca ăn không?” Mộ Thiên Tinh buồn cười nhìn hành động của nhóc con, giống như ma thật biến ra mấy cái bánh bao thơm phức, “đây đề là chính anh làm.”
Thẩm Nhĩ hít hít cái mũi, không nhịn xuống được dụ hoặc, do dự một chút rồi nhận lấy, có chút thẹn thùng nói: “Cảm ơn Mộ ca ca.”
Thật sự không phải do bé tham ăn, thật sự là do bánh bao của Mộ ca ca làm quá thơm.
Thẩm Nhĩ trịnh trọng đem bánh bao nhét vào túi, tính toán trở về cùng chia sẻ với ca ca, đột nhiên lại nghĩ tới ngày hôm qua Mộ Thiên Tinh đến nhà, vì thế tò mò hỏi: “Đúng rồi, Mộ ca ca, anh vì cái gì muốn mời ca ca của em cùng nhau tham gia cái kia… Trận... Trận đấu Danh Bài vậy ạ?”
Mộ Thiên Tinh giật mình, cuối cùng bẩm báo đúng sự thật: “Bởi vì mọi người nói nơi đó một mình đi rất nguy hiểm."
Thẩm Nhĩ nghe xong lời này, vẻ mặt khẩn trương hoi: “Vậy, ca ca… Ca ca của em làm sao bây giờ?”
Mộ Thiên Tinh nhìn Thẩm Nhĩ đầy mặt lo lắng, an ủi nói: “Khả năng, cậu ấy có tính toán của mình.”
Thẩm Nhĩ khổ sở đều mau khóc, một chút đều không bị an ủi nói: “Em không muốn ca ca có nguy hiểm!”
Đừng tưởng rằng bé còn nhỏ sẽ không biết, ca ca của bé căn bản không có bạn bè, đến lúc đó khẳng định sẽ bị người khi dễ.
Bé nhất định phải giúp ca ca!
Thẩm Nhĩ lau sạch nước mắt, không rảnh cùng Mộ Thiên Tinh tạm biệt, bước chân ngắn nhỏ chạy về nhà.