Thẩm Nhĩ không thể tin nổi còn có chuyện tốt này, mơ mơ hồ hồ mà ăn xong kem.
Ăn xong thấy thời gian cũng không còn sớm, mãi cho đến khi Tiểu Ngoan thúc dục đi rửa mặt, lên nằm trên chiếc giường mềm mại, Thẩm Nhĩ vẫn có chút không thể tin tưởng được.
Tuy rằng từ khi có ký ức tới nay, bé giờ mới gặp ca ca, nhưng bố mẹ vẫn thường nhắc tới. Đương nhiên, bọn họ nói ca ca mỗi ngày thức đêm ăn thực phẩm rác rưởi, loạn ném không thích quần áo, hơn nửa đêm còn thích hoảng loạn tìm đồ, lại liên tưởng đến xưng hô rác rưởi Chế Tạo Sư, làm Thẩm Nhĩ tới cùng ca ca ăn rác rưởi nhặt rác rưởi, cho nên trước khi bé tới kỳ thật rất sợ hãi.
Không nghĩ tới sau khi đến, ca ca không chỉ mang bé ăn ăn gà rán, còn cho phép bé liên tục hai ngày ở nhà ăn kem.
Thẩm Nhĩ tránh ở trong chăn cười trộm, cảm thấy mỗi ngày có thể ăn ngon như vậy, mỗi ngày nhặt rác rưởi cũng không khó tiếp thu lắm.
Nghĩ đến còn có một cái kem đang chờ ngày mai ăn, trong lòng Thẩm Nhĩ tràn ngập chờ mong, hận không thể lập túc đến ngày hôm sau.
Chưa cần làm Tiểu Ngoan dỗ, Thẩm Nhĩ lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thật mau tiến vào giấc mộng.
Bất quá, tuy rằng ngủ đến quá sớm, sau khi ngủ một giấc dài, Thẩm Nhĩ đột nhiên tỉnh lại. Nhìn phòng ngủ đen như mực, Thẩm Nhĩ tỉnh ngủ liền bẹp bẹp miệng, bắt đầu nhớ bố mẹ.
“Hức!” Thẩm Nhĩ uỷ khuất mà nức nở một tiếng rồi xốc chăn lên, sờ soạng xuống giường, ôm chiếc gối nhỏ của mình rồi chạy đến phòng của ca ca.
Lúc Thẩm Nhĩ chạy lại đây, Thẩm Dịch đang định đi ngủ. Nhìn trong ánh mắt của muội muội chứa đầy nước mắt, Thẩm Dịch có chút kinh ngạc hỏi: “Em sao lại đến đây? Không phải đã ngủ rồi hả?”
Nghe Thẩm Dịch hỏi như vậy, Thẩm Nhĩ lại càng uỷ khuất: “Em muốn ngủ cùng ca ca.”
Quả nhiên, dù là trẻ con ngoan ngoãn thì cũng sẽ nhớ nhà, Thẩm Dịch bất đắc dĩ mà nhìn nhóc con, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm cự tuyệt.
“Đi lên đi, em là cái đồ tiểu quỷ phiền toái!” Thẩm Dịch đem một cái gối trên giường lấy ra, giúp nhóc con đổi vị trí.
“Cảm ơn ca ca!” Thẩm Nhĩ lập tức nín khóc mỉm cười, vui vui vẻ vẻ mà đem gối nhỏ đặt ở bên cạnh gối của ca ca, vùng vẫy chân nhỏ trèo lên giường, sau đó ngoan ngoãn mà đắp chăn lên, toàn bộ động tác liền mạch dứt khoát.
“Hài!” Nhìn nhóc con bên cạnh đang chớp chớp mắt to, thói quen ngủ một mình - Thẩm Dịch đành nhận mệnh mà thở dài, bất đắc dĩ tắt đèn.
Vốn dĩ, theo thói quen, lúc này hắn vẫn đang ở trên giường chơi trò chơi, lướt lướt xem tin tức, hiện tại chỉ có thể thành thật mà đi ngủ.
Càng làm cho hắn khó có thể tiếp thu đó là lúc hắn vừa nằm ổn, nhóc con vốn dĩ đang nằm ngủ thành thật ở một bên liền đặc biệt tự nhiên lăn vào l*иg ngực hắn.
Sau đó, nhóc con luôn miệng nói không ngủ được sau ba dây đã lập tức tiến vào mộng đẹp, để lại hắn trợn to mắt trong đêm đen, một động tác cũng không dám.
“Đây là tạo cái gì nghiệt hả? Quả nhiên không nên đáp ứng thu lưu đứa bé phiền phức này!” Thẩm Dịch bực bội lau mặt, cưỡng bách bản thân quên đi cái lò sưởi đang dựa gần mình.
“Đứa phiền phức!”
“Không phải, sao bé đầu to lại như cái bếp lò thế này!”
Lại một lần thất bại đi vào giấc ngủ, Thẩm Dịch lau mồ hôi trên đầu, có chút nghi ngờ mà nhìn về phía nhóc con trong l*иg ngực.
“Nhĩ Nhĩ, tỉnh tỉnh nào!” Thẩm Dịch nhanh chóng phát hiện, rốt cuộc hiểu vì sao hắn ra một thân mồ hôi,