Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Nàng

Chương 11: Thẻ bài của Thẩm Nhĩ

Loại xây dựng này cũng không phải nói muốn liền xây dụng ra tới. Ví dụ như một vị Chế Thẻ Sư muốn chế tác ra một trương chó con thẻ bài, thì ngoài việc hiểu biết đặc thù bên ngoài, Chế Thẻ Sư còn phải đủ hiểu biết về tập tính của nó.

Thế giới thẻ bài thường lưu truyền tuyền thuyết rằng có rất nhiều Chế Thẻ Sư bởi vì không hiểu biết xây dựng sinh vật, tuỳ ý chế tạo ra những đồ vật có bề ngoài thiếu tay thiếu chân, ngay cả công kích đều không thể làm được.

Càng đừng nói đến những đứa trẻ ba tuổi như Thẩm Nhĩ dùng tinh thần lực xây dựng sinh vật chế thẻ, loại tuổi tác này cũng không dễ dàng cầm bút vẽ một đoá hoa đi?

Dù sao, Thẩm Dịch cảm thấy, lúc chính mình ba tuổi, tuyệt đối vẽ không ra một đoá hoa không xiêu vẹo, chứng cứ là trên tường nhà bọn họ còn bảo tồn đến nay kỳ quái đường cong, loạn như ma quỷ.

Đối diện với ánh mắt ham học hỏi của ca ca, Thẩm Nhĩ khẳng định mười phần mà gật gật mặt bánh bao, nói: “Đúng vậy!”

Không sai, bồn hoa này do bé căn cứ vào việc chính mình “nhìn đến” đoá hoa kêu Thất Sắc mà vẽ ra được.

Đoá hoa đó là lúc Thẩm Nhĩ một tuổi xuất hiện trong vườn nhà bọn họ. Lúc đoá hoa vừa xuất hiện, có dải ánh sáng lập loè xinh đẹp, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Nhĩ. Đáng tiếc, ngoại trừ bé, bố mẹ đều không thể nhìn thấy.

Vì để cho bố mẹ thấy được đoá hoa mỹ lệ này, dưới sự cổ vũ của bố mẹ, Thẩm Nhĩ đã đem nó vẽ trên tấm thẻ, vẽ liền một năm, cuối cùng được đoá hoa không tô màu này. Bố mẹ nói chờ năng lực của bé đủ rồi, lập tức có thể tô màu cho nó.

Tuy rằng bồn hoa này không có xinh đẹp bằng bông hoa đã “nhìn đến”, nhưng Thẩm Nhĩ vẫn xem nó là bảo bối như cũ, đi đến chỗ nào đều mang theo bên mình.

“Cho nên, tấm thẻ này của em…Bồn hoa này còn chưa vẽ xong hả?” Nghe Thẩm Nhĩ thuyết minh xong, vốn dĩ định hỏi thẻ bài này có kỹ năng gì, Thẩm Dịch ngay lập tức câm miệng.

Loại bán thành phẩm thẻ bài này đến cuối cùng có thể hoàn thiện hay không vẫn là vấn đề, vẫn là chờ muội muội chế tác xong rồi hỏi đi!

Thẩm Dịch ở trong lòng tính toán vấn đề giáo dục của muội muội, xem ra nên chạy nhanh cho nhóc con tìm một giáo viên.

Lúc trước, hắn còn ở trong lòng cười nhạo bố mẹ đốt cháy giai đoạn, nhưng giờ đã biết thiên phú của nhóc con, hắn cũng giống bố mẹ, có cảm giác tràn ngập gấp gáp muốn bồi dưỡng muội muội.

Trong lúc Thẩm Dịch đang suy nghĩ, Thẩm Nhĩ sau khi ăn uống no đủ liền đem ánh mắt thèm nhỏ dãi dời đến hộp kem giữ ấm nói: “Ca ca,em có thể ăn kem sao?”

Tuy rằng bé đã ăn siêu cấp ăn ngon gà rán, bụng cũng đã no rồi, những bé vẫn muốn ăn kem mà.

“Có thể.” Thẩm Dịch gật gật đầu.

Sau khi được cho phép, Thẩm Nhĩ nhảy nhót mà cầm lấy hai cây kem, chính mình chưa kịp ăn liền trước tiên đem một cây trong số đó đưa cho ca ca: “Ca ca, cho anh nè!”

Thẩm Dịch không có hứng thú đối với loại đồ vật ngọt ngào này, vẫy vẫy tay cự tuyệt ý tốt của muội muội: “Anh không ăn, em chính mình ăn một cái, một cái lưu trữ ngày mai ăn.”

!!!

Đây là thiên đường sao?