Tên này có thể rút gân rồng của thiếu chủ nhà ta, không có lý gì không thể bóc mai rùa của ta, hơn nữa trông hắn ta rất ham chơi.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa biến mất, bên ngoài vang lên giọng nói nhẹ nhàng, có phần trêu chọc của hắn.
"Không ra nữa, ta xé nát bây giờ."
"Lỡ ta thò đầu ra, ngươi "xoẹt" một cái chém bay đầu ta thì sao?"
"Ta không mang theo binh khí."
"Đầy đất đều là binh khí, ngươi tùy tiện nhặt cái gì cũng có thể đập đầu ta."
"Ta không chém ngươi."
"Ta không tin!"
Thế là thiếu niên lật ta lại, trời đất quay cuồng, mai rùa ta úp xuống, bụng ngửa lên, tư thế lộn ngược này càng khiến ta không dám chui ra.
Đối phương xoay ta mấy chục vòng, thấy chán liền dùng chân giẫm lên bụng ta.
"Ta bảo đảm không gϊếŧ ngươi, ra ngoài chơi đi, phong cảnh dưới đáy biển đẹp như vậy, ngươi chở ta đi ngắm cảnh."
"Ta chỉ là một chú rùa nhỏ! Sao có thể cõng nổi ngài!"
"Con rùa ba thước hơn mà còn nhỏ, mang lên phố phường bán, chắc chắn sẽ có giá hời đấy."
"Nhanh lên! Lại có rùa đến cắn mông ngài kìa!"
"..."
Ta hướng phía sau hắn hét lớn, có lẽ cú cắn của ta vẫn còn uy lực lắm, thiếu niên thật sự quay đầu lại.
Nhân lúc hắn xoay người, nhắm ngay khe hở này, ta men theo ô cửa sổ vỡ vụn lao ra ngoài, vừa chạm đất liền dựng mai rùa lên lăn một mạch.
Chạy trốn như sấm chớp!
Lăn về phía những nơi có nhiều rong biển, cỏ nước, rạn san hô, ta muốn dùng những chướng ngại vật tự nhiên để cản trở đối phương, sau đó tìm đường thoát thân!
Lăn một mạch, ta cứ tưởng mình đã chạy trốn cực kỳ nhanh, nhưng mà "núi cao còn có núi cao hơn", "người giỏi còn có người giỏi hơn". Ta bị tấm màn mà thiếu niên kia giật ra trùm lại, kéo một cái, công cốc chạy trốn nãy giờ.
Như lốp xe rơi bịch xuống chân hắn, ta lại giả chết bất động, đầu và tứ chi vẫn rụt trong nơi trú ẩn an toàn.
Nếu ta tu luyện đến nơi đến chốn, pháp thuật cao cường, mai rùa của ta còn có thể biến lớn, hóa thành pháo đài kiên cố, thậm chí còn có thể mời người khác vào nhà tham quan, nhưng hiện tại ta không làm được.
"Ta thật lòng muốn chơi với ngươi một chút, ngươi chạy cái gì?"
"..."
"Này, rùa đen."
Ta nhịn không được nói: "Ta không phải rùa đen, là rùa, hai cái đó không giống nhau."
"Khác nhau chỗ nào?"
"Ta đầu tròn, bọn chúng đầu nhọn, mai rùa rất cứng, mai rùa đen mềm hơn, hơn nữa hoa văn trên mai rùa nhiều hơn."
Cũng không biết đối phương có nghe lọt tai hay không, hắn hừ một tiếng bằng mũi, đột nhiên, ta cảm thấy mai rùa bị cào nhẹ. Ta cẩn thận cảm nhận một chút, thì ra là tên Diêm Vương mặt ngọc này đang dùng ngón tay vẽ vòng vòng lên mai rùa ta!
Mài móng tay đấy à? Ta lại không phải là đồ cào móng cho mèo.
Ta bất mãn lắc lư hai cái, xoay mai rùa vài vòng, thoát khỏi ngón tay hắn. Đối phương lại dùng tấm màn dài cuộn ta lại, một lần nữa kéo về phạm vi ma trảo của hắn.
Sao hắn lại dùng dải vải thành thạo thế nhỉ?
Lờ mờ, ta như nhìn thấy lòng bàn tay hắn có chữ, nhưng không rõ lắm, hắn cử động rất nhanh.
Đột nhiên, hắn xoay ta như xoay con quay mấy trăm vòng, nếu không phải trước đây ta đã cố ý luyện tập, lúc này chắc chắn đã chóng mặt nôn mửa rồi.
Ta thật sự không chịu nổi nữa, run rẩy nói: "Bảo bối trong Thủy tinh cung không ít, sao ngài lại phải làm khó một con rùa nhỏ bé như ta?"
"Ta đang chơi với ngươi, mấy thứ đó không thú vị bằng ngươi."
Hắn vừa dứt lời, ta bỗng nhớ tới lúc nãy xem náo nhiệt, thiếu niên này đã chơi một tên lính cua đến sùi bọt mép, còn lôi kéo cả bạch tuộc, cá mặt trăng, hải cẩu, cá mập...
Có thể nói là chơi đủ trò, nếu ta không ra mặt thay Quy thừa tướng, nói không chừng người hắn chơi chính là lão.
Vừa may mắn vừa đau đầu, quả thật cũng không cảm nhận được sát ý từ hắn, ta thăm dò hỏi: "Thiếu hiệp, vậy ta cõng ngài đi tham quan đáy biển, xem xong, ta đưa ngài về bờ được không?"
"Được thôi."
"Vậy... vết thương trên mông ngài có cần xử lý không?"
"Sắp khỏi rồi."
Khả năng hồi phục mạnh mẽ như vậy? Nhất định không phải là người thường.
Đạt được đồng thuận, ta thò đầu ra, vừa thò ra, liền thấy hắn đưa tay tới, ta lại sợ hãi rụt cổ vào.
Thiếu niên: "Đừng trốn, ta sờ một chút."
Ta: "Ơ, không ổn đâu, nam nữ thụ thụ bất thân."
Thiếu niên: "Là con cái?"
Ta: "Ừm."
Thiếu niên: "Thì có liên quan gì."
Ta: "..."
Ta rụt cổ trong mai nhìn hắn một lúc, gương mặt xinh đẹp kia sa sầm lại, nghĩ ngợi một hồi, đã thương lượng rồi, vẫn nên cố gắng chiều hắn, sau đó mau chóng tiễn ôn thần này đi.
Thế là, ta hít sâu một hơi, chậm chán thò đầu ra. Đôi mắt thiếu niên lóe lên tia vui mừng, sờ sờ đầu ta, lại lật đuôi ta lên xem, còn ấn ấn móng vuốt của ta.
Cuối cùng hắn đưa ra kết luận, vẫn là mai rùa là thú vị nhất.