Củ Sen Hầm Rùa Đen

Chương 7: Thiếu hiệp, ngài có Ꮆiết ta không?

Tuy rằng thiếu niên này đẹp trai thật đấy, nhưng có thể sẽ khiến ta chết một cách vô cùng thê thảm.

Ta biết Quy thừa tướng bọn họ đã chuồn mất rồi, trong lòng có chút mất mát, nhưng càng nhiều hơn là an ủi, dù sao mục đích ban đầu của ta chính là câu giờ.

Ơn nghĩa này, ta cảm thấy mình đã báo đáp rồi.

Trong lòng vừa bi phẫn vừa kích động nghĩ như vậy, mai rùa ta bị thiếu niên nắm chặt trong tay, hắn hoàn toàn không quan tâm vết thương bị cắn có đau hay không, lòng bàn tay dùng sức, ta cảm thấy mai rùa cùng với cơ thể truyền đến từng đợt đau đớn như bị nghiền ép.

Cảm giác như bị kìm bấm từng chút một, cảm giác áp bức nặng nề khiến ta run rẩy.

Tiếng rêи ɾỉ đau đớn phát ra từ miệng ta, nhưng ta vẫn cắn chặt không buông, nếu ta là rùa cá sấu, ta có thể cắn đứt mông hắn.

"Được lắm, con rùa con này."

Giằng co hồi lâu mà không gỡ ta ra được, thiếu niên bỗng bật cười, giọng nói trong trẻo, không có âm mũi dính liền cũng không có âm trầm khàn khàn, vô cùng thanh thoát, nghe mãi không chán, như gió xuân trong rừng phất qua mặt, khiến người ta sảng khoái tinh thần.

Thiếu niên cực phẩm cùng ta gặp gỡ, ta lại lấy cắn mông làm mở đầu cho mối lương duyên, đời này e là phải độc thân rồi.

Hơn nữa, mỹ thiếu niên hiện tại đang mỉm cười, ta lại cảm thấy lạnh sống lưng, có cảm giác sắp bị chặt đầu, thế là cổ và tứ chi của ta nhanh chóng rụt lại.

Giờ đây đã biến thành một cái mai rùa to tướng treo lủng lẳng trên mông thiếu niên như món đồ trang trí.

Đối phương cười khẩy, bàn tay nắm lấy mai rùa ta càng thêm dùng sức, ta luôn cảm thấy chỉ cần mình buông miệng, kết cục chờ đợi sẽ là thân xác chia lìa.

Ta không buông! Đánh chết cũng không buông!

Nhưng mà hiện thực quá phũ phàng, thần lực của đối phương không phải thứ mà cái miệng của ta có thể so sánh, hắn sống sờ sờ xé ta ra khỏi người, hơn nữa mông hắn vừa căng lên, không phải thứ dễ cắn như đậu phụ!

Cuối cùng, ta buộc phải buông miệng, sự tàn nhẫn của thiếu niên này, ta tự thấy không bằng.

Hoàn toàn không quan tâm mông mình có đang chảy máu hay không, chiếc quần trắng của hắn cũng dính đầy vết bẩn, trông như đến kỳ vậy.

Tên kia vung tay ném ta đi, tuy chỉ là dùng sức cổ tay, nhưng ta "ầm" một tiếng đập vào cột đá trong đại điện, còn đâm gãy cả cột đá.

"Rầm rầm" một tiếng vang lớn, cột đá gãy đổ sập xuống, ta nhân cơ hội lăn một vòng, dùng mai rùa che chắn phần lớn mảnh vỡ kiến trúc.

Chiếc mai rùa được ta tôi luyện trăm năm nay cứng rắn vô song rơi ra một mảnh nhỏ, vết nứt hình trăng khuyết ngay gần đuôi, con ngươi ta run lên, nhìn mảnh vỡ mai rùa với vẻ đau lòng khôn tả.

Gom góp những mảnh vụn này lại, không biết có đủ để nấu một miếng cao quy linh không nhỉ?

Đang định thu dọn những mảnh vỡ này, một bàn chân trắng nõn với hình dáng hoàn mỹ giẫm lên, may mà ta rụt chân nhanh, nếu không đã bị giẫm bẹp rồi.

Kẻ cuồng chân có lẽ cầu còn không được chuyện bị giẫm lên mặt, nhưng ta thì không muốn. Ta lại cuộn tròn người lại, dùng mai rùa đối diện với hắn.

"Ngươi cắn người cũng khá đau đấy." Đối phương gõ nhẹ lên mai rùa ta một cái không chút khách khí, trên mặt lộ ra nụ cười tinh quái đầy ẩn ý.

Nhưng bởi vì dung mạo thiếu niên quá mức tuấn tú, ta luôn bị đôi mắt đào hoa đen như mực, trong sáng và long lanh kia thu hút, đến nỗi có vài giây quên mất sự hung tàn của hắn.

"Tha mạng, đừng gϊếŧ ta!" Ta tiếp tục rụt đầu trong mai, không dám ló đầu ra, lí nhí cầu xin tha thứ.

"Bịch bịch bịch", lại là ba tiếng liên tiếp, đối phương thích thú vừa vỗ vừa gõ.

"Tại sao ta phải gϊếŧ ngươi?"

Hắn hỏi ngược lại một câu, ta không dám trả lời vì ta đã cắn mông ngài, xét thấy hiện tại không thể chạy thoát, đầu óc ta nhanh chóng xoay chuyển, ai oán hỏi: "Vậy tại sao ngài lại phá hủy Thủy tinh cung?"

"Không có gì, vui thôi."

"Vui chỗ nào chứ! Ngài còn rút gân rồng của thiếu chủ nhà ta ra nữa!"

"Không phải ta đã nhét lại rồi sao."

"..."

Nghe câu trả lời của hắn, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, lại liếc nhìn sắc mặt hắn, không hề có chút áy náy, ngược lại còn thản nhiên tự đắc, đôi mắt phảng phất tà khí rất tự nhiên.

Ngươi mạnh ngươi có lý!

Đây là loại vai phản diện gì thế này, chẳng lẽ ta xuyên vào một câu chuyện thần thoại huyền huyễn nào đó, hiện tại đang gặp phải đại phản diện trong truyện? Hay là thời niên thiếu của phản diện, ta cần phải cảm hóa hắn?

Hệ thống đâu, có hệ thống nào ban phát nhiệm vụ công lược cho ta không?

"Thiếu hiệp, ngài có gϊếŧ ta không?"

"Xem tâm trạng."

"..."

Ta bi thương im lặng, chỉ thiếu điều nằm lăn ra đất khóc ròng.

"Ra ngoài chơi đi, rùa nhỏ." Thiếu niên vẫn đang gõ cửa sổ nhà ta.

Rút trong pháo đài kiên quyết không ra, ngay cả đầu ngón chân cũng không lộ ra, ta giả chết im thin thít. Hắn kiên trì gõ bằng đốt ngón tay, còn có cả nhịp điệu, ta cảm thấy đầu óc mình ong ong, giống như có một đám người đang sửa chữa trên gác mái.

Cha mi.