Hiện tại còn gần hai năm nữa mới đến thời điểm Thuận Trị mười năm tám tháng, Mạnh Tịnh phải tính toán xem mình có thể làm gì để thể hiện sự hiền lương thục đức, mẫu nghi thiên hạ, nhằm củng cố vị trí trung cung của mình.
Nếu có thể chăm sóc Đồng phi thật tốt trong lúc nàng ta sinh hạ hoàng đế tương lai, Mạnh Tịnh sẽ để lại ấn tượng đẹp cho hai mẫu tử họ. Đợi đến khi Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị tiến cung, nàng sẽ tiếp tục kết giao với vị sủng phi này, biết đâu về sau còn có thể cùng các phúc tấn khác an hưởng tuổi già.
Gương mặt tái nhợt của Mạnh Tịnh dần xuất hiện chút đỏ ửng. Nàng khép mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Cùng Nhã thấy Hoàng hậu đã ngủ, liền nhẹ nhàng kéo màn xuống. Nhớ lại lời gợi ý của Đổng Ngạc phúc tấn, nàng ta lập tức đi đến thiện phòng để chuẩn bị một bát canh lê nhuận phổi cho Hoàng hậu.
Không ngờ, ngay khi Cùng Nhã rời đi, Thuận Trị lại bất ngờ xuất hiện. Khoác áo lông chồn, tay chắp sau lưng, hắn được Ngô Lương Phụ dẫn đường đến trước cửa Cung Khôn Ninh.
“Hoàng thượng giá lâm!” Giọng thông báo cao vυ't của Ngô Lương Phụ vang lên.
Mạnh Tịnh lười mở mắt, trong lòng không khỏi mắng thầm:
“Nguyên chủ đã đợi cái tên đại móng heo này suốt hơn hai tháng mà không thấy bóng dáng, giờ thì nguyên chủ không còn, hắn lại mò đến phá giấc ngủ yên của ta. Đúng là không biết điều!”
Cánh cửa lớn của Cung Khôn Ninh được cung nữ mở ra. Thuận Trị ưỡn ngực, bước qua cửa với dáng vẻ uy nghiêm, chậm rãi tiến về phía giường của Hoàng hậu.
Ngô Lương Phụ khom lưng cúi đầu theo sau Thuận Trị tiến vào bên giường của Hoàng hậu.
Vì Cùng Nhã không có mặt, Cung Khôn Ninh như thiếu đi người chủ trì, các cung nữ và thái giám đều lúng túng. Thuận Trị lại hiếm khi ghé đến nơi này, đến nỗi sau khi hành lễ không ai biết phải làm gì, chỉ đứng ngơ ngác.
“Còn không mau mang ghế dựa đến cho vạn tuế gia ngồi!” Ngô Lương Phụ cau mày, dùng giọng trách móc nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.
Một cung nữ lập tức vội vàng đi lấy một chiếc ghế thật thoải mái.
Một cung nữ khác nhanh nhẹn pha một ấm trà thơm cho hoàng đế.
Ngô Lương Phụ cởi chiếc áo lông chồn trên người Thuận Trị, cung kính ôm vào lòng. Thuận Trị thuận thế ngồi xuống chiếc ghế vừa được đặt ngay bên mép giường.
Mạnh Tịnh vẫn cuộn tròn trong chăn, không hề cử động, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Thuận Trị và Ngô Lương Phụ.
Thuận Trị có khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, dáng người cao gầy đầy đĩnh đạc, tỏa ra phong thái của một người trí thức.