Cả Hậu Cung Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Hậu Bị Phế Truất

Chương 4

Đổng Ngạc thị cũng không muốn ở lại lâu, chỉ nói thêm vài lời thăm hỏi rồi cáo từ rời đi.

Khi bước ra cửa, Mạnh Tịnh nhìn thấy y phục của Đổng Ngạc thị quá mỏng manh, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:

“Đổng Ngạc phúc tấn mặc quá phong phanh, mùa đông lạnh thế này, lỡ nhiễm phong hàn, sang năm làm sao sinh được nhị a ca?”

Đổng Ngạc thị dường như nghe thấy, lập tức đưa tay che bụng, sau đó quay đầu lại nhìn Mạnh Tịnh, nhẹ gật đầu.

Trên đường trở về tẩm cung, cung nữ A Đào đi bên cạnh không nhịn được mà nói:

“Phúc tấn, trời tuyết lạnh thế này mà người phải đi thăm, lại còn pha trà, vậy mà Hoàng Hậu nương nương không nói một lời, thật là không biết cảm thông.”

Đổng Ngạc thị nghe vậy, khựng lại một chút, ánh mắt liếc A Đào một cách sắc bén:

“Đừng ăn nói bừa bãi!”

Hoàng Hậu nương nương đã nói rất nhiều, chỉ có điều chỉ mình nàng ta nghe thấy mà thôi.

“Chỉ là cổ họng nương nương không khoẻ, việc gì tới lượt ngươi phán xét?” Đổng Ngạc thị nghiêm giọng, “Từ nay về sau không được nói nhàn thoại về Hoàng Hậu nương nương nữa!”

A Đào bị mắng, cảm thấy ấm ức nhưng không dám cãi, chỉ nhỏ giọng đáp:

“Dạ.”

Đổng Ngạc thị nghĩ lại những lời Hoàng hậu nói, lòng nàng ta dần dần cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng khẽ chỉnh lại mái tóc và bước chậm rãi giữa cảnh tuyết trắng, cùng cung nữ tiếp tục trở về.

Trong Cung Khôn Ninh, Cùng Nhã nhìn Hoàng hậu với ánh mắt đầy thương cảm.

Bên ngoài đều đồn Hoàng hậu ghen tuông, lần này sinh bệnh vì bị Đổng Ngạc thị sinh hoàng trưởng tử khiến nàng tức giận. Nhưng Cùng Nhã biết rõ, từ khi đại hôn đến nay, Hoàng hậu đã phải ngủ một mình suốt hơn hai tháng. Nàng chỉ mong được cùng phu quân dùng chung một bữa cơm mà thôi.

Mạnh Tịnh nằm trên giường, mắt khẽ nhắm.

Uống hai ngụm trà nóng, nàng cảm thấy khá hơn. Dù có bị phế đi chăng nữa, sống yên ổn vẫn tốt hơn nhiều.

Nàng kéo chăn lên cao, cuộn mình lại, chỉ để lộ gương mặt tái nhợt nhưng vẫn xinh đẹp. Gương mặt ấy khẽ cọ vào tấm chăn khâu tơ tằm, cả người thư thái hơn rất nhiều.

Trong lịch sử, những ghi chép về Mạnh Cổ Thanh – vị phế hậu này – vô cùng ít ỏi. Ngay cả năm sinh cũng không rõ, chỉ biết rằng sau khi bị giáng làm Tĩnh phi, cuộc đời bà gần như chìm trong im lặng, không còn được ghi chép thêm gì nữa.

Thuận Trị vốn nổi danh là một hoàng đế si tình. Trong các loại dã sử, hí kịch, câu chuyện tình yêu của hắn với Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị đã được người đời ca tụng không biết bao nhiêu lần.

Nhưng Thuận Trị si tình hay không, đối với Mạnh Tịnh mà nói chẳng có chút liên quan nào. Điều quan trọng nhất với nàng bây giờ, chính là giữ mạng.

.