Em Không Muốn Làm Vợ Anh Nữa

Chương 6

“Mười người các anh cứ tự do hưởng dụng vợ tôi. Làm cho em ấy rên la càng nhiều càng tốt.”

“Nhưng trước hết đừng h.iếp vội, phải chơi mèo vờn chuột cho tôi đứng bên ngoài nghe. Đ.ánh, đ.ập, đá,... tra tấn kiểu nào cũng được, miễn sao đừng làm c.hết người. Để em ấy nếm khổ lâu một chút, càng lâu thì tiền các người nhận được càng cao.”

Đó chính là những gì mà Dương Quân nói với mấy tên côn đồ, hắn muốn thuê người chơi c.hết vợ mình.

Lúc này đây ở trong phòng, mấy tên du côn đang nhìn Bảo Ngọc với ánh mắt thèm thuồng. Ba tên trong số đó không nhịn nổi mà nhào đến đè cô ra sàn.

“Á! Buông tôi ra mấy tên khốn khϊếp!”

Cô cố gắng vùng vẫy, đ.ấm rồi lại đá, giật tóc bọn chúng nhưng sức lực của một cô gái yếu đuối chân yếu tay mềm như cô chẳng là gì so với bọn người giang hồ quen đi đánh nhau cả.

“Con đ.ĩ đ.iếm này!!!!”

Một tên trong số đó vì thấy Bảo Ngọc phiền phức nên nắm lấy tóc cô, đ.ập mạnh đầu cô xuống sàn. Đ.ập đến mức chảy máu, cộng thêm vết thương lúc đầu do Dương Quân gây ra, máu chảy nhiều đến mức nhuộm đỏ cả con mắt của cô.

“A ha, nhìn bộ dạng này đi, d.âm đãng làm sao!”

“Bé cưng ngoan đừng kháng cự nữa. Chồng của cưng đã bán cưng cho tụi anh chơi rồi. Hôm nay tụi anh không chơi cưng tới bến thì uổng với số tiền hai mươi triệu của chồng cưng trả quá.”

Hai mươi triệu? Ha, cô vậy mà chỉ đáng hai mươi triệu? Chỉ với hai mươi triệu mà Dương Quân đã đem bán cô cho người khác?

“Dương Quân, anh là đồ khốn nạn.”

Mấy tên giang hồ thấy bộ dạng của cô như vậy thì l.iếm môi, những đôi tay gớm ghiếc chạm vào chiếc mền che chắn thân thể cô, định giật nó ra: “Ha ha ha chửi nữa đi, nhìn cưng chửi như vậy bọn anh lại càng hứng t.ình hơn.”

Bảo Ngọc vì bảo vệ bản thân mình mà đá mấy phát vào hạ bộ của ba tên đang đè mình. Cô vùng chạy, muốn phá cửa sổ để nhảy xuống. Mặc dù vị trí cô đang ở là lầu ba, nhưng nếu nhảy thì chỉ bị què, còn không nhảy thì chắc chắn sẽ bị h.iếp đến c.hết ở đây.

Cô toan vùng chạy, nhưng lại quên mất trong phòng vẫn còn bảy tên nữa, chúng nắm cổ áo cô kéo lại. Tức giận quát.

“Con mẹ nó lại dám đả thương anh em của tao!”

“Con đ.ĩ này hư quá, anh em lên, đ.éo chơi đùa gì nữa. Ông đây n.ứng lắm rồi! H.iếp c.hết con này cho tao!”

Vô số bàn tay kéo cô về. Bọn chúng vì trừng phạt cô mà không ngừng tát lên gương mặt xinh đẹp của cô. Thậm chí còn đ.ập đầu Bảo Ngọc vào tường.

Bảo Ngọc liên tục la hét vùng vẫy nhưng vô ích.

Đến cuối cùng, tầm mắt cô mơ mơ màng màng, cả người lỏng dần, ngã xuống. Vẫn còn ý thức nhưng lại chẳng thể nhấc nổi một đầu ngón tay.