“Dương Quân, anh và em gái tôi hại tôi sảy thai còn chưa đủ hay sao? Bây giờ lại còn muốn thuê côn đồ h.ãm h.iếp tôi?”
Dương Quân nghe những lời này của Bảo Ngọc cũng không ngừng lại ý định của mình. Hắn cười nhạt, nắm cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Là do em nợ tôi!”
“Nợ cái gì? Nợ anh vì không cho anh Ng*ai t*nh?”
“Tôi Ng*ai t*nh còn cần đến em cho phép?” Dương Quân cao ngạo nhìn Bảo Ngọc tựa như nhìn một món đồ vật: “Em nợ tôi vì bản thân em vô dụng không giữ được cái thai, em nợ tôi vì em đ.ĩ đ.iếm như thế, muốn cao chạy xa bay cùng thằng khác. Bảo Ngọc, em phản bội tôi?”
Ha, lúc này đây Bảo Ngọc cảm thấy vô cùng bật cười. Kẻ có tội thì khăng khăng chối bỏ, coi tội lỗi của hắn như là một lẽ đương nhiên. Còn người vô tội như cô thì lại bị buộc lên mình một tội danh mình chính bản thân cô còn chưa làm.
Sảy thai là điều cô mong muốn sao? Xem xem điều đó được nói ra từ miệng người chồng thân yêu của cô kìa.
Bảo Ngọc cô Ng*ai t*nh? Ha, nực cười! Từ lúc nhỏ đến giờ Dương Quân là người đàn ông duy nhất của cô, chỉ có hắn Ng*ai t*nh, bản thân Bảo Ngọc luôn giống với cái tên của cô - một viên “bảo ngọc” trong sạch nhất, quý giá nhất.
Đáng tiếc, bây giờ viên bảo ngọc ấy sắp phải bị chà đạp.
Cô nhìn thấy Dương Quân mở cửa biệt thự, tiếp đón mười tên côn đồ mình mẩy xăm trổ, cả người đầy mùi dung tục, TL vẫn còn trên môi, tóc tai cơ thể dơ bẩn, quần áo xộc xệch.
Bảo Ngọc tái mặt, cô biết dù bản thân có cố gắng mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cũng không địch lại mười tên du côn này. Cô ngay lập tức muốn nhào về cửa chính mà chạy thoát. Nhưng cửa chính sớm đã bị chặn, các căn phòng khác cũng đã bị Dương Quân cho người khóa kín lại. Bảo Ngọc căn bản là chạy không thoát.
“Không… đừng đến đây…!!”
Dương Quân đẩy cô vào trong phòng ngủ chính, sau đó lần lượt nhìn từng tên côn đồ đi vào. Đến khi cả mười tên đều vào hết, hắn lấy chìa khóa khóa cửa lại. Nhốt Bảo Ngọc cùng với mười tên du côn đang đ.ộng d.ục vào cùng một chỗ.
Trước khi đi, Dương Quân nói vọng vào: “Chẳng phải em thà để bọn côn đồ đó làm em còn hơn để tôi làm sao? Được, bây giờ tôi để em toại nguyện.”
“Không, Dương Quân, anh không thể làm như vậy!”
“Thả tôi ra… Dương Quân tên khốn… anh thả tôi ra! Á!”
Bảo Ngọc kịch liệt đấm mạnh vào cửa. Cánh cửa gỗ rắn chắc vốn phải là nơi bảo vệ cô an toàn, ngăn cách cô khỏi mọi nguy hiểm. Vậy mà giờ đây chính nó lại giam hãm đường thoát thân của cô. Khiến Bảo Ngọc rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm vô cùng.
Mà người đẩy cô đến bước đường này chính là người chồng mà cô yêu thương suốt mười mấy năm nay.
“Không… Dương Quân… thả tôi ra… đừng…!!”
Đứng trước hiểm nguy, Bảo Ngọc dù không muốn đến đâu vẫn phải cầu xin Dương Quân thả mình ra.
Nhưng hắn hoàn toàn thờ ơ, làm như không nghe thấy tiếng cô kêu cứu. Dương Quân mặt lạnh tanh đứng ngoài cửa, lắng nghe âm thanh bên trong phòng phát ra.
Mà bên trong, sau khi Bảo Ngọc kêu cứu không thành, cô tuyệt vọng dùng thân mình va mạnh vào cánh cửa. Nhưng còn chưa kịp va thì đã bị một đám côn đồ kéo lại, d.âm tà sờ mó khắp cơ thể cô.
Vốn dĩ lúc nãy vì định c.ưỡng h.iếp cô nên Dương Quân đã cởi hết quần áo của cô ra, vì vậy nên lúc mấy tên côn đồ xông vào, Bảo Ngọc chỉ kịp lấy chăn quấn quanh thân mình.
Chính vì điều này càng làm cho bọn khốn này có cơ hội mèo vờn chuột với cô.
Đúng vậy, đây là sở thích của bọn chúng, và cũng là yêu cầu của Dương Quân.