Ta Làm Phụ Thân Chết Thảm Của Long Ngạo Thiên [Xuyên Thư]

Chương 14: Hay là hai người đánh nhau trước?

Ngụ ý là mọi người đều là tàn hồn còn sót lại, hy vọng ngươi có thể lý trí hơn.

Tùng Phong Chân Nhân cũng cười lạnh: "Lăng Hà lão cẩu, tại sao ta không thể ở đây? Tiểu tử này lấy chìa khóa ta để lại, vậy thì hắn nhất định là người kế thừa của ta! Ngươi nên đợi đến lần sau đi!"

Lăng Hà chân nhân nói: "Ngươi chỉ nói nhảm thôi. Tiểu tử này lấy chìa khóa của ta, vậy thì hắn chính là người có duyên với ta."

"Của ta!"

"Của ta!"

Sau một lúc đối thoại như đám trẻ tiểu học, hai người đồng thời nói với Thu Ý Bạc: "Tiểu tử, nói cho ta biết, con nhặt được chìa khóa của ai?!"

Thu Ý Bạc: [Hai người đánh một trận đi? Ai thắng con sẽ theo người đấy?]

Nói đến đây, y tự nhiên lại nhặt được hai cơ hội! Tốt lắm! Những đại lão này có kinh nghiệm đặc biệt gì không? Tại sao chìa khóa toàn là quả cầu vậy?

Mặc dù trong lòng nói như vậy, nhưng vẫn phải mặt lộ vẻ hoang mang, ngoan ngoãn nói: "...Chìa khóa gì? Lão bá, lão đang nói gì vậy?"

Hai vị chân nhân cách đây vạn năm trước nổi danh trong một phương dừng lại, Lăng Hà Chân Nhân nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, tiểu tử, vừa nãy con lấy được ngọc cầu phải không?"

Bản tính của lão ngang ngược tùy ý, hiếm khi mềm giọng, có chút không hài hòa, nhưng lại rất thành tâm - Ai lại không muốn một đứa trẻ tốt như vậy làm đệ tử của mình?

Theo quy củ của tu chân giới, nếu một tàn hồn như bọn họ có cơ hội thu nhận đệ tử, đệ tử này có nguyện ý tự nhận là người của tông môn này thì tốt thôi. Nếu không nguyện ý cũng không sao. Chỉ cần đợi đệ tử này có cơ hội thu nhận đệ tử khác thay mình và gia nhập vào tông môn này thì nhân quả sẽ được giải quyết.

Cho dù đệ tử này có sư môn, nếu đem việc này báo với các trưởng bối trong sư môn, thì cũng sẽ chỉ nhận được một lời khen ngợi. Thừa kế đạo gia của người khác là một việc làm tốt, là một thiện duyên.

Còn đối với tàn hồn như bọn họ, thì đó là một cơ duyên tuyệt vời.

Phải biết rằng bọn họ luôn đặt ra đủ loại điều kiện, tư cách tốt, tính cách tốt.... Chìa khóa đã được truyền ra bên ngoài, bọn họ không thể khống chế được, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi người có duyên phận đến trong động này.

Mà muốn gặp được một đệ tử phù hợp khó khăn đến mức nào?

——Cho dù bọn họ còn sống, mở rộng cửa núi, cũng không dễ dàng tìm được đệ tử thích hợp trong hàng ngàn người!

Có bao nhiêu người tài giỏi tu luyện hàng ngàn năm, có hai ba đệ tử hợp lòng mình đã là đáng ghen tị rồi! Không có đệ tử nào dưới gối thì càng là chuyện nhiều đếm không xuể!

Đồ đệ cấp thấp thì tìm sư phụ, đồ đệ chất lượng tốt thì sư phụ tìm, từ xưa đến nay chưa từng thay đổi.

Thu Ý Bạc nghiêng đầu ngây thơ nói: "Con có một quả cầu đá và một quả cầu hương, lão bá là nói đến những cái này sao?"

Tùng Phong chân nhân cùng Lăng Hà chân nhân nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ thù địch - tranh giành người kế thừa, không chết không ngừng.

Trừ khi có người đầu hàng trước.

"Lăng Hà lão cẩu, ngươi nhất định phải đấu với ta phải không?" Tùng Phong Chân Nhân lạnh lùng nói.

"Sao không được?" Lăng Hà chân nhân cũng lạnh lùng nói.

Thu Ý Bạc thầm nghĩ, y là một người lớn, chẳng lẽ không xứng đáng để tất cả đều muốn, đều chọn sao?

Thu Ý Bạc rụt rè nói: "Đánh nhau? Hai lão bá muốn đánh nhau sao? Đánh nhau vì con sao?"

"Tiểu tử, đừng lo lắng." Tùng Phong Chân Nhân không nhịn được đưa tay lên đầu y, vuốt ve: "Con đường tu tiên gian nan như vậy, nếu có nhân quả với con, đánh nhau là chuyện đương nhiên."

Thu Ý Bạc ngẩng đầu nhìn hắn, ôm lấy cổ tay Tùng Phong Chân Nhân: "Gia gia, đừng đánh nhau. Tuy rằng con không nhìn rõ người, nhưng con cảm thấy người rất tốt bụng. Con chưa từng thấy gia gia thân sinh của mình. Con nghĩ nếu gia gia con còn sống, cũng sẽ là bộ dáng như này."

Giữa hai lông mày Tùng Phong Chân Nhân lộ ra một tia vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hà Chân Nhân càng thêm kiên quyết.