Dường như có một lão bá đang ngồi trước mặt y. Y không nhìn rõ mặt ông lão, cũng không biết lão bá này là ai, nhưng y vô thức cảm thấy lão bá là một người rất tốt, như cha của y, có thể nói với y bất cứ điều gì...
"Tiểu tử, con có muốn tu tiên không?"
Thu Ý Bạc mơ hồ nghe thấy chính mình nói: "Con nghĩ tới, nhưng cũng không thật sự nghĩ tới."
"Con nghĩ nhưng không thật sự nghĩ tới là có ý gì?"
"Nghe nói... tu tiên... rất mệt..." Thu Ý Bạc lập tức nhớ lại lời Tam thúc và cha mình từng nói, rằng vào Lăng Tiêu Tông rất khó. Y không biết khó khăn đến mức nào, nhưng dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết trước đây của y, chắc chắn không đơn giản như luyện tập vào những ngày hè nóng nực và những ngày đông lạnh giá. Có lẽ y phải dậy lúc bốn giờ sáng mỗi ngày để luyện một động tác nào đó một vạn lần, và nếu không luyện xong thì sẽ không được ăn.
Y có thể làm được không?
Hiển nhiên là không thể. Nếu có sự nghị lực lớn như vậy, kiếp trước chẳng phải đã có thể chọn bất kỳ trường đại học nào sao? Còn phải đến học tại một trường đại học không như ý hạng ba vô danh ở vùng kênh rạch sông nước, thị trấn Xích Thủy sao?
Một tiếng cười khúc khích vang lên: "Vậy con có tâm nguyện gì?"
"... con muốn cha và Tam thúc của con sống thật tốt."
Lão bá hơi nhướng mày, nghe có vẻ khá thú vị.
Lão chính là sư tổ của Thanh Liên Kiếm Tông và đã ngã xuống vì độ kiếp thất bại. Trước khi chết, lão nghĩ rằng nếu nói mình có quá nhiều hối tiếc, thì điều lớn nhất là lão thậm chí còn không có người kế thừa cho kỹ năng độc nhất của mình, vì vậy lão đã để lại một tia tàn hồn, giấu trong hang động của mình, chờ đợi một người có duyên. Bây giờ đứa trẻ nhỏ này bước vào, nó chưa đầy sáu tuổi, độ tuổi thích hợp nhất để được dạy dỗ. Có thể thấy rằng đó là số phận do ông trời ban tặng.
Đặc biệt là đứa trẻ nhỏ này có đôi lông mày và đôi mắt xinh đẹp, nhìn thoáng qua có thể thấy là một người thông minh! Và lão nghe nói rằng nguyện vọng của nhóc là dành cho cha và Tam thúc, điều đó cho thấy trái tim nó trong sáng và tốt bụng. Làm đồ đệ của lão ta thực sự là phù hợp nhất!
"Vậy con có đồng ý nhận ta làm sư phụ không? Nếu con học được kỹ năng của ta, con sẽ có thể bảo vệ cha và thúc của con, con nghĩ sao?"
"Con..." Thu Ý Bạc định nói từ "đồng ý", nhưng đột nhiên tâm trí y trở nên sáng suốt và y ngay lập tức nhận ra mình đang ở đâu - Ồ, y đã nói trước đó rằng y sẽ thắng một trong hai, đúng không? Y luôn may mắn khi rút bài và bây giờ thì đã đến lúc!
Y không thể đồng ý, Y phải nghĩ cách để cha hoặc Tam thúc của mình có được cơ hội này. Nếu y có được cơ hội này, y có thể trở thành một bậc đại năng Luyện Thần Hoàn Hư trong vòng ba mươi năm không? Không thể, vì vậy bỏ công học không có ích gì.
"Nhóc con, thế nào?" Lão bá hỏi lại.
Thu Ý Bạc chớp mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn còn mơ hồ. Tuy nhiên, y thể tưởng tượng ra một khuôn mặt hiền lành khi nghe giọng nói. Y định nói thì nghe thấy ai đó cười châm chọc: "Đừng làm mất mặt mình bằng những kỹ năng hạng ba của Thanh Liên Kiếm Tông! Tiểu tử, sao con không gia nhập Tiêu Dao Tông của ta? Tiêu Dao Quyết là một tâm pháp một đường lớn đi thẳng đến Đại Đạo. Con có thể đạt được thành tựu Hoá thần trong vòng một trăm năm và Đại Thừa trong vòng một ngàn năm!"
Một cảnh tượng mơ hồ lại xuất hiện trước mặt Thu Ý Bạc. Đó là một người không sai, nhưng y không thể nhìn rõ người đó trông như thế nào.
Người đó cũng ngồi trước mặt Thu Ý Bạc và chiếc bàn đá nhỏ đã gần đầy.
Hai bóng người mờ mờ liếc nhìn nhau một cái, rồi quay mặt đi với vẻ khinh thường. Lão bá không còn hiền lành và hừ lạnh: "Ta tưởng là ai, Tùng Phong lão cẩu, cho dù Tiêu Dao Tông của ngươi có lợi hại đến đâu, ngươi hiện tại cũng đang ngồi trước mặt ta?"