Sáng hôm sau, Cẩm Lê cảm thấy cơ thể mình không tệ.
Để đề phòng bất trắc, khi được Tuỳ Linh Phương đón đi, cô nàng còn ôm khư khư một cuốn "Năm năm luyện thi, ba năm mô phỏng".
Lên xe xong, Tuỳ Linh Phương định bắt chuyện với Cẩm Lê, nhưng cô nàng đã cắm cúi vào quyển sách, chăm chú giải bài tập.
Tuỳ Linh Phương đành nuốt lời định nói vào bụng, thầm nghĩ: "Tốt, rất tốt! Nhìn xem người ta bình tĩnh đến mức nào!"
Đến công ty, Cẩm Lê gặp được vị sếp tổng lâu lắm rồi mới thấy mặt. Đây không phải lần đầu tiên cô gặp ông, nhưng cũng mới chỉ là lần thứ ba.
Lần đầu gặp mặt là lúc ký hợp đồng.
Lần thứ hai gặp mặt là đi khám bệnh.
Lần thứ ba gặp mặt, vẫn là đi khám bệnh.
Sếp tổng tên là Tiêu Tự Quyền, một cái tên hết sức bình thường.
Ngoại hình của ông cũng rất bình thường, lúc nào cũng cười toe toét như Phật Di Lặc, dáng người phát tướng đúng chuẩn đàn ông trung niên, không hề có chút khí thế áp người nào.
Cẩm Lê nghe Phương tỷ kể, sếp Tiêu là người từ một thị trấn nhỏ thi đỗ đại học ở thành phố lớn, trở thành sinh viên đại học hiếm hoi vào thời đó.
Sau đó, khi học đại học, ông đã thông qua trường xin học bổng du học, sang nước ngoài học hai năm trao đổi sinh viên, thành công nhận được offer từ Phố Wall, trở thành cố vấn tài chính của một ngân hàng quốc tế.
Từ cố vấn tài chính, ông được điều đi làm giám đốc chi nhánh ở một địa phương, cuối cùng được trụ sở chính điều về làm tổng giám đốc khu vực Trung Hoa.
Khi sếp Tiêu từ chức, vị trí mà ông đảm nhiệm là chức vụ cao nhất mà người Hoa trong tập đoàn có thể đạt được. Nghe nói đến bây giờ, kỷ lục này vẫn chưa bị phá vỡ.
Nói một cách đơn giản, đây là một vị đại lão siêu cấp lợi hại.
Đối mặt với sếp Tiêu, Cẩm Lê có chút gượng gạo.
Tuy nhiên, câu đầu tiên của sếp Tiêu không phải hỏi thăm sức khỏe của cô, mà là hỏi cô đang cầm gì trên tay.
Cẩm Lê đáp: "Sách bài tập lớp 10 ạ, gần đây em đang học online, xem có thể tự học thi đại học được không."
Sếp Tiêu có chút bất ngờ: "Em muốn học lại?"
Cẩm Lê thận trọng trả lời: "Vâng, càng lớn tuổi em càng cảm thấy mình thiệt thòi nhiều vì thiếu kiến thức."
Sếp Tiêu gật đầu: "Tốt lắm, công ty ủng hộ em đi học. Chỉ học online thôi thì sao đủ, để anh bảo công ty mời gia sư cho em nhé."
Cẩm Lê lắc đầu, không dám nhận lời, cảm thấy mình không xứng đáng, lại lo sếp Tiêu có ý đồ xấu.
Trong giới giải trí ít nhiều cũng có những chuyện mờ ám, cô cũng không biết tình hình nội bộ của Thần Hi giải trí thế nào, dù sao trước khi nổi tiếng trở lại, cô chỉ là một nhân vật bên lề.
Sếp Tiêu dường như nhận ra Cẩm Lê đang căng thẳng khi đối mặt với mình, nên không nói thêm gì, bảo Tuỳ Linh Phương đi cùng cô đến bệnh viện.
Lão trung y ở bệnh viện Kinh Đạt là một danh y, muốn khám bệnh phải đặt lịch trước một tháng. Ban đầu, sếp Tiêu đặt lịch cho mình, giờ thì tốt rồi, nhường cho Cẩm Lê.
Trong phòng khám Đông y.
Lão trung y trước tiên nghe Tuỳ Linh Phương kể về tình hình của Cẩm Lê, sau đó quan sát, ngửi, hỏi, bắt mạch, rồi viết rồng bay phượng múa vài dòng chữ, bảo Cẩm Lê đi chụp vài kiểu phim.
Một loạt quy trình xong xuôi cũng mất hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, khi ảnh chụp được chuyển đến tay lão trung y, ông nhìn kỹ Cẩm Lê, rồi so sánh với ảnh chụp, mới nói: "Cơ thể cháu có nền tảng quá yếu."
Mọi người đều thót tim.
"Nhưng hiện tại xem ra, cháu đã được chăm sóc tốt, có thể vận động nhẹ nhàng, sẽ có lợi cho việc phục hồi sức khỏe."
Tảng đá đè nặng trong lòng mọi người cuối cùng cũng được trút bỏ.
"Ba năm trước ta đã xem bệnh án của cháu, lúc đó ta nghĩ cháu không sống được quá bốn năm, nhưng bây giờ thấy cháu chỉ yếu hơn người bình thường một chút, ta cũng rất vui mừng. Hóa ra ba năm trước ta đã chẩn đoán sai."
Lão trung y chậm rãi nói: "Hy vọng những lần chẩn đoán sai như vậy càng ngày càng nhiều, để ta có thể sớm nghỉ hưu."
Câu nói này khiến mọi người bật cười.